“Thật sự chỉ là tình cờ sao?” Đột nhiên giống như biểu diễn ảo thuật vậy, trong tay Lam Cảnh Y lại có một con dao găm ánh lên sự sắc bén, chỉ thấy Lam Cảnh Y đã di chuyển con dao găm rất nhanh lên cổ Lục Văn Đào: “Có phải là anh không? Là anh… là anh…” Cô thật sự không nghĩ ra ai khác nữa.
Lục Văn Đào nhắm mắt lại: “Nếu như thật sự là tôi thì em nghĩ tôi sẽ để em cầm con dao găm đặt lên người tôi sao?” Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy trước mắt có gì đó lóe lên, ngay lập tức tay của cô bị nắm lại. Con dao găm kia bị Lục Văn Đào dùng tay kéo ra khỏi cổ, sức của anh ta khiến cô không thể chống cự nổi.
Sắc mặt cô tái nhợt: “Anh, anh không uống cà phê sao?”
“Ha ha… ha ha…” Tiếng cười chua chát vang lên bên tai Lam Cảnh Y, nụ cười Lục Văn Đào càng ngày càng kỳ lạ: “Tôi biết, tôi biết mà. Ha ha…” Câu cuối của anh ta còn chưa kịp nói, bàn tay kia nắm lấy tay cô đột ngột xoay lại, trong chốc lát, con dao găm vừa bị kéo ra lại quay lại trên cổ anh ta. Lần này, lại là do Lục Văn Đào dùng sức của mình: “Tôi muốn em phải tin tôi, không phải tôi, thật sự không phải tôi.” Câu này tràn ngập nỗi buồn vô tận, bây giờ anh ta làm gì cô cũng không tin tưởng. Cô đổ những chuyện bất lợi của mình lên đầu của anh ta, nhưng mấy ngày này anh ta đang làm gì?
Anh ta bận giúp cô tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171593/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.