Động tác của anh trở nên nhanh hơn, Giang Quân Việt tức giận nói: “Im miệng… em im miệng cho anh…”
“A Đào, xin anh, anh nhẹ tay chút đi.” Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt, không phải bởi vì đau đớn, cũng không phải bởi vì Giang Quân Việt tàn nhẫn, mà là bởi vì cô cảm nhận được nỗi đau của anh nhưng lại lực bất tòng tâm, không giúp gì được.
Tim anh đau, cô còn đau hơn thế nữa.
“Em vẫn còn yêu Lục Văn Đào, đúng không?”
Lam Cảnh Y chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khóe mắt vẫn còn vương vài giọt nước chưa khô, không biết đó là nước mắt hay là nước nữa. Cô cắn chặt môi, không nói một lời nào, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn Giang Quân Việt. Cô muốn khắc ghi khoảnh khắc của anh lúc này vào trong thâm tâm mình, sợ rằng có lẽ đây là lần cuối cùng anh và cô gặp nhau.
Lần trước, anh đã nhìn rõ lòng dạ của Hạ Chi Linh, nhưng lần này thì sao?
Trong lúc nhất thời, cô cũng muốn anh nhìn thấu được chính mình, nhưng nếu điều đó xảy ra, làm sao cô có sức mà đóng thêm cảnh khác chứ.
Cái kiểu im lặng, không nói gì đó rõ ràng là một kiểu ngầm đồng ý. Sắc mặt Giang Quân Việt tối sầm lại:” Lam Cảnh Y, nếu đó không phải sự thật, anh sẽ gϊếŧ em đấy.” Anh không tin, làm sao tin được chứ. Nhưng lời cô vừa thốt ra trong mơ hồ như những chiếc dùi đâm thẳng vào tim anh, không tài nào gỡ ra được.
Lam Cảnh Y rất muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171590/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.