Chương trước
Chương sau
“Ha ha… Ha ha…” Anh hất tay một cái, tất cả mọi thứ trên bàn đều rơi xuống đất, từng tiếng vang lớn kia khiến cho trợ lý bên ngoài sợ hãi run rẩy, dù thế nào cũng không dám xông vào hỏi anh làm sao.

Giang Quân Việt lảo đảo đứng dậy, vì chữ “hiểu” của bản thân ở quán bar mà cảm thấy bi thương lại buồn cười.

Anh chính là một tên ngốc, vô cùng ngốc nghếch.

Lam Cảnh Y, rốt cuộc em muốn chơi cái gì? Tại sao càng ngày anh càng không thể hiểu em đang nghĩ gì chứ?

Người phụ nữ này, thật sự không thể chạm vào, chạm vào một cái đã khiến cho anh hối hận cả đời.

Anh cầm rượu ở quầy bar, bắt đầu uống, anh chỉ muốn uống rượu, sự nghiệp gì đó, hoàn toàn không muốn quan tâm.

Hết một chai này lại uống một chai khác, anh đã uống rất nhiều nhưng tại sao đầu óc vẫn tỉnh táo như vậy?
Anh vẫn muốn đến Pari, rất muốn đến.

Anh thích chiếc xe dã ngoại kia, anh còn từng nghĩ sẽ dùng nó để đưa cô đi khắp châu Âu. Kết quả, người ngồi bên cạnh cô lại là Lục Văn Đào mà không phải anh.

Uống đến mức phòng làm việc lộn xộn, dần dần anh không chịu được nữa. Đêm qua không ngủ, nên cuối cùng Giang Quân Việt cũng ngã xuống sô pha trong phòng, bên cạnh sô pha là một cái bàn nhỏ, trên đó là những chai rượu đứng nằm ngổn ngang.

Trong phòng rất yên tĩnh, có điều mùi rượu rất nồng, cửa phòng bị người đẩy ra, một người phụ nữ lặng lẽ đi vào, cô ta lặng lẽ khóa trái cửa phòng lại, sau đó sải bước về phía Giang Quân Việt đang say.

Cô ta nhất định phải gả cho anh, lần này anh trốn đi đâu cũng không thoát được. Cho dù anh có thông minh thế nào cũng không trốn thoát.
Nở một nụ cười nhẹ, người phụ nữ ngồi ở trước ghế sô pha, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Giang Quân Việt. Cuối cùng cô ta cũng có thể sờ mặt của anh, cảm giác này thật tuyệt.

Cô ta yêu anh, cô ta đã đợi anh không biết bao lâu rồi?

Rất lâu, thậm chí khiến cô ta quên mất năm tháng dài đằng đẵng.

Đôi môi đỏ mọng đặt lên môi của anh, môi của anh thật mềm và mỏng, nếu anh chịu hôn cô ta, cảm giác kia chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.

Ngón tay lần lượt cởi từng cúc áo của anh, rất nhanh lộ ra cơ ngực màu đồng, cô ta đặt tay xuống, vuốt ve từng tấc da

thịt trên người anh.

“Y Y…” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên, tay của người phụ nữ kia kích động dời đi, cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Giang Quân Việt, thật là đẹp.
Giang Quân Việt mơ màng chìm vào giấc ngủ, dường như anh mơ thấy Lam Cảnh Y, cô đang vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó là đến ngực, nhiệt độ của ngón tay kia như muốn đốt cháy cơ thể anh vậy.

Giấc mơ kia thật là đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

Nhìn thấy anh ngủ càng sâu, lông mi dài bất động ở đó, Lạc Mỹ Vi mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh Việt, em thích anh”. Anh thật nặng, cô ta khó khăn lắm mới có thể cởϊ qυầи áo của anh, ngay cả chiếc qυầи ɭóŧ tam giác kia cũng không tha, cho tới khi anh hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lúc này cô ta mới hài lòng nhìn cơ thể anh, từ vuốt ve đến hôn, mỗi lần chạm vào da thịt anh lại là một dấu son môi, hồng hồng rất rõ ràng, trong mắt cô ta lại thấy rất đẹp.

Nếu anh tỉnh lại muốn cô ta thì thật tốt biết bao, có thể…
Lạc Mỹ Vi thở dài, sau đó cầm ly rượu còn lại trên bàn một hơi uống hết. Lúc này cô ta mới không nhanh không chậm cởϊ qυầи áo trên người.

Bây giờ anh không muốn cô ta cũng không sao, một ngày nào đó anh sẽ muốn cô ta.

Đến lúc đó, cô ta sẽ khiến anh ngoan ngoãn cưới cô ta, yêu cô ta.

Hừ, cô ta muốn cái gì nhất định phải có được cái đó, cô ta sẽ không trơ mắt nhìn anh cưới Lam Cảnh Y, người phụ nữ hèn hạ đó làm sao tốt bằng một nửa cô ta.

Lạc Mỹ Vi chen lên ghế sô pha, dán cơ thể trần trụi, mềm mại lên người Giang Quân Việt, ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian cùng anh, như vậy thật tốt.

Chỉ cần đêm nay kết thúc, chỉ cần cô ta có được đứa bé kia, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Hạ Chi Linh. Đến lúc đó anh nhất định phải cưới cô ta.

Lạc Mỹ Vi càng nghĩ càng vui vẻ, cô ta thật sự rất thích anh, đã thích từ nhỏ.
Khi còn bé, mỗi lần chơi đóng kịch, cô ta luôn cướp vị trí cô dâu của anh.

Anh không nhớ, nhưng cô ta lại nhớ rất rõ.

“Giang Quân Việt, anh là của em, anh chỉ có thể là của em”. Cô ta đặt môi lên lưng anh, sau đó ngửi mùi hương trên người anh, Lạc Mỹ Vi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm đó, hai người cùng ngủ trong men rượu đến trưa hôm sau.

Cơn đau nhức sau khi say rượu khiến cho Giang Quân Việt dụi mắt, một lúc sau mới tỉnh táo lại một chút, mở mắt ra, hóa ra anh còn làm loạn. Nhưng một giây kế tiếp, Giang Quân Việt lập tức bật dậy.

Lúc này, tất cả quần áo của anh đều đang ở trên sàn nhà, bên trái một thứ, bên phải một thứ, ngổn ngang khắp nơi. Mà lúc nãy anh còn vừa gỡ một cánh tay từ trên người mình xuống, cánh tay đó nhỏ như vậy, trắng như vậy chỉ có thể là của phụ nữ.
Giang Quân Việt giật mình xoay người: “Ai?”

Trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, Lạc Mỹ Vi đang yên tĩnh ngủ trên đó. Dáng vẻ khỏa thân khiến cô ta trông như một người đẹp đang ngủ, vóc người cô ta rất đẹp, anh biết, nhưng anh không có cảm giác với cô ta.

Nếu đều có cảm giác với người đẹp. Vậy không phải anh sẽ muốn yêu tất cả người đẹp trên đời này sao?

Nhưng trên đời có rất nhiều người đẹp, có đếm bao nhiêu cũng không hết.

Nhưng đẹp có ích gì, anh nhìn không có cảm giác, có đẹp cũng vô ích.

Phản ứng đầu tiên của Giang Quân Việt chính là nhanh chóng mặc quần vào, để tránh bị người phụ nữ kia nhìn cơ thể của anh lần nữa. Động tác của anh rất nhanh, thậm chí lúc kéo khóa quần chân anh có hơi run, không phải run vì anh sợ Lạc Mỹ Vi, mà là vì anh nhìn thấy những vết hôn màu đỏ trên người mình, cũng lúc này, anh mới phát hiện trên người Lạc Mỹ Vi cũng có, còn có rất nhiều.
Những vết đỏ ở trên người cô ta rất nổi bật. Vừa rồi anh không thấy rõ, nhưng tiến lên phía trước thì nhìn vô cùng rõ.

Anh đã làm với cô ta?

Nhưng anh không cảm thấy cơ thể mình có cảm giác đấy.

Một giây kế tiếp, bàn tay thon dài bóp lấy cổ Lạc Mỹ Vi: “Cô vào đây bằng cách nào? Ai bảo cô tới đây? Tại sao cô biết tôi ở đây?” Anh nghĩ tới Lạc Khải Giang, nhất định là con chó đó nói cho Lạc Mỹ Vi là anh ở đây, anh phải sớm nghĩ đến Lạc Khải Giang sẽ giúp Lạc Mỹ Vi, mà cô ta thì không có ý gì tốt cả.

“A…” Một tiếng kêu nhỏ vang lên, sau đó, Lạc Mỹ Vi chậm rãi mở mắt ra. Cô ta nheo mắt nhìn Giang Quân Việt rồi thản nhiên đẩy tay anh ra: “Đừng làm phiền em, em rất mệt”. Sau đó, Lạc Mỹ Vi lại nhắm mắt lại.

“Lạc Mỹ Vi, cô đứng lên cho tôi”. Giang Quân Việt trực tiếp xách cô ta lên như xách gà con, không để ý xem cô ta có đau hay không trực tiếp ném lên tường: “Cô nói cho tôi biết, cô vào đây bằng cách nào?”
“A…” Lạc Mỹ Vi hét lên, cuối cùng cô ta cũng tỉnh táo: “Anh Việt, em vào bằng cách nào? Chẳng phải là anh gọi em đến sao, kết quả em vừa đến anh lập tức làm em… Làm em… Hu hu, anh thật xấu xa, anh gọi tên người phụ nữ khác nhưng vẫn động tay động chân với em. Em đẩy anh anh cũng không đứng lên, Giang Quân Việt, em hận anh… Hu hu…”

Giang Quân Việt nhéo mình một cái rất đau, anh rất tỉnh táo. Nhưng tại sao anh không nhớ nổi đêm qua sau khi uống say mình đã làm gì: “Tôi gọi tên người phụ nữ khác?”

“Đúng vậy, tên Y Y gì đó, hu hu, Giang Quân Việt, nhất định là anh coi em thành người trong lòng rồi.” Lạc Mỹ Vi chật vật đứng lên, oán hận lao phía Giang Quân Việt, không ngừng đấm lên ngực anh: “Giang Quân Việt, em hận anh, em hận anh chết đi được.”

Giang Quân Việt không lên tiếng, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cứ mặc cho Lạc Mỹ Vi đấm vào người mình. Tối hôm qua anh giống như nằm mơ, mơ thấy Lam Cảnh Y hôn anh, vuốt ve anh, sau đó lại…
“A… A…” Một tiếng hét vang lên, Giang Quân Việt như một con sư tử nổi giận, tại sao lại như vậy? Anh đấm vào tường, cú đấm này mạnh biết bao, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng chảy từ đốt ngón tay xuống, anh chảy máu.

Tuy nhiên, anh vẫn không chịu dừng lại mà tiếp tục đấm mạnh.

“Anh Việt, anh đừng làm vậy, anh đừng làm như vậy. Anh Việt, anh yên tâm, em biết anh không thích em. Em sẽ không làm phiền anh, em sẽ coi chuyện đêm qua chỉ là mơ, chờ tỉnh giấc, anh sống cuộc sống của anh, em sống cuộc sống của e, chúng ta sẽ không liên quan đến nhau.” Lạc Mỹ Vi dùng hết sức kéo tay Giang Quân Việt, cô ta không cho phép anh điên cuồng hủy hoại bản thân như vậy.

Tuy nhiên, Giang Quân Việt vẫn không ngừng đấm mạnh, cho đến khi đã mệt, anh mới từ từ ngồi xuống đất. Con ngươi đen nhanh lúc này vì ứ máu mà đục ngầu, nếu có thể lựa chọn, sau này anh sẽ không bao giờ tới đây uống rượu nữa, muốn uống cũng sẽ uống ở chỗ của mình, muốn uống sẽ tắt điện thoại, như vậy, cho dù anh có say cũng không phạm sai lầm gì.
“Anh Việt, anh nhìn em một chút, Mỹ Vi đồng ý với anh, tuyệt đối sẽ không nói ra, được không?” Lạc Mỹ Vi khóc như mưa, nước mắt không ngừng chảy xuống, bộ dạng kia khiến cho lòng người chua xót.

Giang Quân Việt nhíu mày, mặc dù anh không tin những lời Lạc Mỹ Vi nói, nhưng cô ta nói cô ta không quấn lấy mình, vậy thì sao, nếu không anh có thể làm gì?

Làm sao mà anh có mặt mũi nhìn người nhà họ Lạc, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau trong đại viện. Được rồi, chỉ cần cô ta không quấn lấy anh là được, anh đưa tay ra đẩy Lạc Mỹ Vi một cái: “Mặc quần áo vào”. Anh không thích nhìn cơ thể cô ta, chỉ cần nhìn như vậy, anh cảm thấy như mình đang phản bội người nào đó.

Nhưng anh đang phản bội ai?

Anh nhịn không được cười nhạo bản thân, vậy mà vừa rồi trong đầu anh lại lóe lên suy nghĩ mình phản bội Lam Cảnh Y. Anh đúng là điên rồi, cô đã thành vợ Lục Văn Đào, cô đã không còn thuộc về anh nữa.
Không phải.

Không phải nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.