Giang Quân Việt yên lặng ngồi tại chỗ, trước mặt anh, Lạc Mỹ Vi đã mặc quần áo xong. Lúc này cô ta mới đến bên cạnh Giang Quân Việt: “Anh Việt, em đi đây, anh đi bệnh viện băng bó vết thương được không? Anh chảy nhiều máu quá”. Lạc Mỹ Vi ân cần nhìn tay anh, máu mới đỏ tươi, anh phải dùng bao nhiêu sức để làm mình bị thương chứ?
“Cô đi đi.” Giang Quân Việt nhắm mắt lại: “Nhớ kỹ, tôi và cô chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách Giang Quân Việt tôi không khách khí với cô.” Câu này được anh nói vô cùng nghiêm túc, giống như có từng khối băng đâm vào người Lạc Mỹ Vi, khiến cho cô ta vô cùng lạnh.
Cô ta cắn răng: “Em hứa với anh Việt nhất định sẽ làm được, anh Việt, nhớ đi bệnh viện băng bó một chút”. Cô nói lại một lần nữa, thấy Giang Quân Việt sắp mất kiên nhẫn, lúc này Lạc Mỹ Vi mới bất đắc dĩ rời đi. Cô ta rời đi cũng nhanh chóng như lúc cô ta đến.
Trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình anh.
Cũng giống như trái tim bị khoét rỗng của Giang Quân Việt, không biết phải trôi dạt đi đâu.
Anh phải quên đi đêm nay. Chỉ vì anh không muốn có bất cứ liên quan nào với Lạc Mỹ Vi, một chút cũng không muốn.
Anh hoảng hốt đứng dậy, lúc rời khỏi nơi huyên náo này cũng đã qua buổi trưa, anh rất đói nhưng không muốn ăn cái gì. Anh lên xe trở về căn hộ nhỏ, sau khi về căn hộ nhỏ, chuyện đầu tiên anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171582/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.