Cả đêm nay anh sẽ chỉ tạm thời ôm lấy bọn họ ngủ cùng, chờ anh điều tra rõ tất cả mọi thứ rồi sẽ lại “định tội” Lam Cảnh Y sau, đến lúc đó sẽ cho cô “sự trừng phạt đúng người đúng tội”.
Mãi cho đến khi trời đã sắp sáng thì Giang Quân Việt mới dọc theo đường cũ quay trở về, động tác nhẹ nhàng như mèo khiến cho chính bản thân anh cũng rất hài lòng. Ừ, tất cả mọi thứ đều không quá xa lạ.
Căn phòng là do Tưởng Hàn phái người sắp xếp, rời đi cũng không cần phải trả phòng, anh cứ thế giống như lúc đến, tới lặng lẽ mà đi cũng lặng lẽ.
Trời đã sáng, Lam Cảnh Y tỉnh lại, vươn tay sờ vào vị trí bên cạnh theo bản năng, những cũng chỉ chạm phải sự trống không, khiến cho cô choàng tỉnh, nhưng người đàn ông ở trong “mơ” đó đi đâu rồi.
Là mơ. Quả nhiên là một giấc mơ.
Lam Cảnh Y tự cười nhạo bản thân mình, làm sao anh có thể ở bên cạnh cô chứ, anh đã sắp đính hôn cùng với Lạc Mỹ Vi rồi, chỉ là không biết bọn họ đính hôn vào lúc nào nhỉ?
Nhưng mà chắc sẽ không đính hôn trước khi bản thân mình rời khỏi thành phố T đâu, như vậy thì có hơi gấp gáp quá rồi.
Không thể nào, nhất định không thể nào.
Sáng sớm Tiểu Thấm Thấm cũng đã tỉnh dậy, Lam Cảnh Y dỗ dành con gái, có phần không muốn đến phòng ăn để ăn cơm nên cô đã gọi nhân viên phục vụ đưa cơm tới đây, có thực mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171547/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.