Thời gian trôi qua có chút khó khăn, bây giờ mới buổi trưa, Giang Quân Việt đã mong đợi đến ngày mai.
Tưởng Hàn đã rời đi, Giang Quân Việt dặn dò thư ký chuẩn bị tài liệu mà anh phải sử dụng để gặp giám đốc Ngô vào ngày mai.
Những ngày qua, anh không muốn làm gì, nhưng lại không làm được.
Thu lại suy nghĩ, anh tập trung tinh thần mười hai ngàn phần trăm để xem tài liệu, nhưng chỉ nhìn được một nửa, cây bút trong tay anh lập tức bị bẻ gãy, Giang Quân Lượng lại lặng lẽ tham ô hai trăm ngàn của công ty.
Chút tiền đó không nhiều nhưng cũng không ít.
Anh cau mày, nếu không phải vì ông cụ căn dặn, anh đã cảnh cáo Giang Quân Lượng từ lâu. Mỗi năm anh đều cho Giang Quân Lượng không ít hoa hồng, mặc dù công việc ở Giang thị đều là anh làm. Nhưng thực tế, anh và mỗi thành viên trong nhà đều được chia hoa hồng như nhau, anh tiêu hoang như vậy nhưng vẫn đủ xài, vậy tại sao Giang Quân Lượng lại còn thiếu hai trăm ngàn?
Đó chỉ là số lẻ trong hoa hồng của anh ta mà thôi.
Giang Quân Việt lập tức nhấc điện thoại lên, trực tiếp gọi cho giám đốc tài chính: “Sửa lại mật khẩu tài khoản chính, lần sau cậu ta lại đến phòng tài chính đòi chuyển tiền, thì lập tức nói với cậu ta biết chỉ có tôi biết mật khẩu, muốn chuyển thì đi tìm tôi.”
Hôm nay, Giang Quân Lượng lấy đi hai trăm ngàn, ngày mai cũng lấy hai trăm ngàn nữa, tích tiều thành đại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171546/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.