Sau khi chúc mừng Dương Hoàng trở về, Cố Tư Vũ mới gặng hỏi:
" Có chuyện gì mà cậu phải về nước vậy? Đã thế còn không nói với chúng tôi để chúng tôi ra đón."
Dương Hoàng lộ ra vẻ mặt chán nản, anh thở dài, giọng điệu buồn bã.
" Haizzz...Bố tôi dạo này sức khỏe không được tốt, ông ấy muốn tôi kế thừa sản nghiệp mà ông ấy bao năm gây dựng. Nhưng mà các ông biết rồi đấy, tôi là một bác sỹ. Tôi chỉ có thể chữa bệnh cứu người. Mấy cái chuyện kinh doanh, đấu thầu ấy tôi không rành."
Nam Cung Hàn nhìn Dương Hoàng chán nản, buồn bã, bản thân cũng cảm thấy không vui, hắn cầm điếu thuốc hút một hơi xong, vỗ nhẹ lên vai Dương Hoàng.
" Nhà cậu kinh doanh ngành dịch vụ du lịch nghỉ dưỡng, nhìn sơ qua đúng thật là không liên quan đến nghề nghiệp của cậu. Tuy nhiên cậu vẫn có thể làm được bởi tôi và Cố Tư Vũ sẽ luôn hỗ trợ cậu! Đừng nản!"
Nghe Nam Cung Hàn nói vậy, Dương Hoàng cũng cảm thấy như được an ủi phần nào. Anh mỉm cười, gương mặt có chút rạng rỡ, tươi sáng hơn.
" Ừ! Tôi sẽ cố gắng! "
Nói xong, anh chợt nhớ ra điều gì đó, anh nhìn Nam Cung Hàn, ánh mắt tò mò hỏi.
" À mà cái cô gái lần trước tôi chữa bệnh cho cô ấy ở nhà cậu. Bây giờ cô gái đó thế nào rồi? "
Hắn lạnh giọng đáp.
" Chạy rồi! "
Dương Hoàng bất ngờ.
" Chạy rồi? Thế mà tôi còn tưởng trong thời gian tôi đi nước ngoài, cậu và cô gái đó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-quan-lay-toi/1805071/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.