Tiếng bước chân người càng xa, dần dần biến mất để lại màn
đêm tĩnh mịch. Tên đàn ông không còn giày vò môi cô nữa. Hạ Vũ hớp lấy hớp để
không khí trong lành ray ra sức lau miệng. Cô vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Tên
đàn ông mặc dù đã buông tha môi cô nhưng hắn không hề tách ra, ngược lại đầu hắn
gục lên vai cô, cả thân hình cao lớn tựa hẳn vào cô.
Tuy Hạ Vũ cao 1m65 nhưng cô hơi gầy, so với thân hình cao lớn
và rắn chắc của hắn có sự chênh lệch rất lớn. Cô khó nhọc muốn đẩy hắn ra,
nhưng lưỡi dao lạnh ngắt vẫn sau lưng khiến cô không dám mở lời.
Đám người đã đi xa. Cả con ngõ trở lại vẻ vắng lặng, bóng điện
cao áp chợp chờn lúc sáng lúc tối, phát ra tiếc lẹt xẹt. Làn gió thu lạnh buốt
thổi bay lá và rác thành những cuộn xoáy nhỏ lào xạo dưới mặt đất. Bàn tay đặt
lên tay cô của hắn thả lỏng hơn một chút, nhân cơ hội này Hạ Vũ rút tay ra rụt
rè đề nghị.
“Đám người kia đi xa rồi, tôi có thể đi được chưa?” Hạ Vũ
run run, lăn lộn trên đời này hơn hai mươi năm, cô hiểu rất rõ mình đang ở
trong tình thế nguy hiểm như thế nào. Cô cúi mặt cố gắng không nhìn vào gương mặt
người đàn ông, cũng tránh hết mức để người đàn ông không thể nhìn rõ gương mặt
mình. Với những người trong giới giang hồ như thế này, biết càng ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-bang-cung-chieu-co-vo-kho-tinh/2655318/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.