Hạ Vũ bị một màn trước mắt làm cho kinh động. Cô ngước lên
nhìn Hắc Phong lí nhí cảm ơn. Hắc phong ngoại trừ một câu nói với bọn anh Tư
còn sau đó chỉ một mực im lặng. Trước lời cảm ơn của Hạ Vũ anh ta cũng chỉ lạnh
nhạt gật đầu sau đó quay gót trở về xe.
Hạ Vũ nhìn đống đồ văng vãi trên đất bắt đầu thu dọn. Chiếc
túi đã bị đứt một quai, trong túi của cô cũng không có đồ gì giá trị, ngoài chiếc
điện thoại, cũng may điện thoại để trong ngăn kéo khóa nên chưa bị ướt, nếu bị
ướt e rằng lại bất một khoản tiền để sửa chữa, đối với Hạ Vũ lúc này tiết kiệm
được một đồng cũng quý. Vừa bị một phen hốt hoảng còn chưa hoàn hồn, Hạ Vũ khom
người nhặt đồ có chút chật vật.
Tập luận văn tốt nghiệp cô mới in ra định bụng sáng mai sẽ
mang tới trường nộp cho thầy hướng dẫn chỉnh sửa lần cuối bị văng ra xa, ướt nhẹp.
Hạ Vũ đưa tay định nhặt lấy thì một đôi giày đen bóng loáng, nhìn thôi cũng biết
là loại giày được đặt riêng xuất hiện trong tầm mắt cùng ống quần tây thẳng tắp.
Một bàn tay thon dài, những đốt ngón tay rõ ràng cúi xuống cầm xấp tài liệu đưa
cho cô.
“Cảm ơn.” Hạ Vũ đưa tay nhận tập tài liệu, cô ngước lên nhìn
ân nhân của mình nói lời cảm ơn. Trước mặt cô là gương mặt anh tuấn lạnh lùng,
đôi mắt đen thẳm như màn đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-bang-cung-chieu-co-vo-kho-tinh/2655283/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.