Đó là ánh mắt khiêu khích thân thuộc nhất mà Tô Vũ nhìn thấy trong thời gian gần đây.
Giọng nói của Tô Vũ được hạ xuống rất thấp, rõ ràng là không muốn để sự việc này khiến nhiều người biết đến.
Nhưng mà, Thẩm Tư Duệ và Khương Huệ Vân ở phía đằng sau đã nghe thấy cả rồi.
Thẩm Tư Duệ thậm chí còn quay lại và háo hức để đi đến bên cạnh của Tô Vũ.
“Anh Vũ, để em nói cho, em đi lên khán đài để nói, đều là lỗi của em, đều là do em không làm chủ được lòng của mình..."
Bầu không khí của vài người tự ắt có chút bất thường, không chỉ thu hút sự tiếp cận gần của nhiều người. Thậm chí, những thứ đã được cánh báo chí ngửi thấy mùi rồi.
“Cháu xàm bậy gì vậy hả?”
Âm thanh hậm hực trầm thấp của Khương Huệ Vân có chút u ám phát ra. Cũng chỉ chế nhạo khiêu khích Thẩm Ngân Tinh.
“Bà ơi... Con không thể nào để Anh Vũ phải hứng chịu mọi thứ này được..."
“Được rồi, tất cả đừng có gây rối nữa! Danh tiếng của mấy người đều không muốn giữ nữa hay sao?”
Khương Huệ Vân lại lên tiếng trách mắng, liên đưa tầm mắt về phía người của Thẩm Ngân Tinh: “Cháu còn không mau bước lên bục sao?”
Con ngươi của Thẩm Ngân Tinh lúc này đột nhiên rưng rưng một hồi, lực tay bấu víu vào chiếc ví đến mức trắng bạch ra.
Danh tiếng của mỗi người ư?
Vậy còn cô thì sao?
Bây giờ cô vẫn còn đang ở bên cạnh, ngay cả việc che giấu mấy chuyện “hư tình giả dối” kia cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/871432/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.