Một cô gái với bộ trang phục sang trọng thời thượng, tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tự tin phóng khoáng.
Dáng người cô cao gầy, mảnh khảnh như vậy mà lại rất hợp với loại khí thế thanh nhã trí thức, giỏi giang khôn khéo này.
Gương mặt đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, lại mang theo một chút lạnh nhạt xa cách, đôi mắt sáng không một chút xao động, cô hờ hững nhìn bốn phía xung quanh, thậm chí còn chứa đựng vài phần nghiêm nghị.
Đôi chân cô mang giày cao gót màu trắng vững vàng bước tới, mái tóc xoăn buông xõa sau vai, nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước đi của cô.
Trong khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Khương Huệ Vân đã đi tới trước mặt cô, sắc mặt lạnh nhạt, vừa mở miệng liền buông lời trách cứ:
“Sao bây giờ cháu mới đến?”
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn bà ấy, giọng điệu bình tĩnh mà xa cách.
“Có đến là tốt rồi, chủ tịch Khương à.”Ánh mắt của Khương Huệ Vân lập tức trở nên sắc bén, câu nói mang theo sự tức giận.
“Thái độ này của cháu là sao đấy hả?”
Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng chớp mắt nhìn bà ấy, thong thả nói: “Bà cảm thấy... Cháu nên, có thái độ gì đây?”
Khương Huệ Vân híp mắt lại: “Đừng quên bà là bà nội của cháu.”
Thẩm Ngân Tinh cười mỉa một tiếng.
“Bà không nói, suýt nữa cháu cũng quên mất.”
Nghe thế, sắc mặt của Khương Huệ Vân lại càng trở nên lạnh lùng.
Người khôn khéo như bà ấy, đương nhiên là có thể nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/871431/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.