Hít sâu một hơi, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạc Hàn Xuyên, đôi mắt chợt lóe lên một tia quỷ dị.
“Muốn tặng quà cho em à, được thôi, em thích lạc đà không bướu.”
Đột nhiên vầng trán trơn bóng của Bạc Hàn Xuyên cau lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Lạc đà không bướu?”
Thẩm Ngân Tinh cười: “Đúng vậy, em thích lạc đà không bướu.”
Nói xong, cô mở cửa xe đi xuống.
Bạc Hàn Xuyên theo sau.
Thật trùng hợp, họ gặp hai mẹ con họ ngày hôm qua ở sảnh chung cư.
Đèn dưới sảnh rất sáng, chiếu xuống sàn nhà được đánh bóng cẩn thận, càng làm cho nó sáng hơn.
Vãn Thanh dẫm lên bóng đèn in xuống sàn nhà, dẫm lên từng cái bóng, mãi cho đến khi chơi tới cửa lớn.
Người mẹ hình như đang nghe điện thoại, giọng lanh lảnh, rành mạch rõ ràng.
Thấy Thẩm Ngân Tinh và Bạc Hàn Xuyên đi vào, cô bé ngước đầu nhìn, sau đó chạy tới ôm lấy đầu gối của Thẩm Ngân Tinh.
“Dì xinh đẹp ……”
Thẩm Ngân Tinh nhìn thấy gương mặt non nớt đáng yêu kia, và đôi mắt to tròn đen láy liền mền lòng.
“Vãn Thanh, chào con.”
Cô bế Vãn Thanh lên, không nhịn được mà áp má của mình vào đôi gò má nhỏ trắng mịn.
“Chú đẹp trai…”
Vãn Thanh nằm trên vai của Thẩm Ngân Tinh mỉm cười với Bạc Hàn Xuyên ở phía sau, hàm răng trắng phếu hiện lên vẻ đẹp đẽ.
Bạc Hàn Xuyên giương môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187353/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.