"Hừ, thằng nhóc thối này còn nhớ đến bà nội nó cơ đấy!"
Lai Dĩnh mỉm cười, đặt điện thoại vào tay bà.
"Tiểu tổ tông, đại quý nhân ngài gọi điện thoại đến có chuyện gì không?"
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Có nha, có một chuyện rất quan trọng."
Bà cụ bĩu môi: "Thằng nhóc không có lương tâm, gọi điện làm gì?"
"Tất nhiên là nhớ bà rồi!"
Bà cụ xì một tiếng, miệng còn cứng, nhưng rõ ràng trên mặt rõ ràng là hiện lên nụ cười bị lấy lòng.
"Miệng lưỡi trơn tru này để dỗ dành phụ nữ chứ đừng có dùng cho bà. Thằng nhóc thối này, nhớ bà mà không biết đường về thăm bà à?"
Tiếng cười của Bạc Hàn Minh lại vang lên: "Bà nội đừng sốt ruột, chờ mọi chuyện ổn định rồi con sẽ về thăm bà. Đến lúc đó sẽ tặng bà một bất ngờ lớn."
Bạc Bà cụ vừa nghe thế, đôi mắt đã lấp lánh: "Bất ngờ lớn? Chẳng lẽ là bà có chắt trai à?"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút: "...Cái này thì chưa..."
Nghe vậy, bà cụ xụ mặt xuống, không nói gì. Bạc Hàn Minh cảm giác thấy không khí không ổn, lập tức đổi đề tài.
"Bà nội, chuyện ôm chắt trai bà cứ giao phó cho anh trai con đi... Anh ấy bây giờ vẫn chưa có con thì làm sao con dám có trước được, đúng không nào?"
"Cái logic quỷ quái gì? Nó không có con thì liên quan gì đến con? Hai anh em các con sao không đứa nào làm bà bớt lo được vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187324/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.