Lai Dĩnh không còn cách nào khác, đành phải nói thay bà: "Cậu cả, cô Thẩm, mau vào nhà đi."
"Vâng."
Thẩm Ngân Tinh tiến lên, đẩy xe lăn của bà cụ Bạc vào nhà.
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa. Thẩm Ngân Tinh muốn đến phòng bếp giúp đỡ, Bà cụ cũng không ngăn cản, tùy ý cô.
Sau đó, lợi dụng lúc cô không có ở đây mà thấp giọng nói với Bạc Hàn Xuyên.
"Thế nào, thằng nhóc thối, cuối năm nay bà có được ôm chắt trai không?"
Cuối năm?
Thế không phải là có thai từ bây giờ sao?
Bạc Hàn Xuyên cầm chén trà uống một ngụm, thản nhiên nói:
"Không ôm được."
Giọng nói lãnh đạm làm bà cụ há hốc miệng thở dốc.
"Mấy đứa dùng biện pháp tránh thai à?"
Bạc Hàn Xuyên không chớp mắt: "Không ạ."
Bà cụ siết chặt chén trà trong tay: "Hay cơ thể nha đầu Ngân Tinh yếu ớt?"
"Không ạ."
"Hay là con..."
Bạc Hàn Xuyên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bà.
Bà lão mím môi, không phải, một năm đi kiểm tra sức khỏe hai lần, làm gì có chuyện gì chứ.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ ôn hòa nội liễm của cháu trai, quả thực không giống một người phóng túng.
Thế nên, bà lão cẩn thận hỏi:
"Chẳng lẽ hai đứa, vẫn chưa..."
"Chuyện này không thể gấp được. Bọn con chưa kết hôn..."
"Vậy thì con nhanh cầu hôn đi!"
Bạc Hàn Xuyên đang uống nước, anh chậm rãi ngước mắt lên, giọng nói trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187322/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.