Đến tối, Mộng Tịch có ý giữ Chu Bá Thành lại ăn cơm nhưng ông vẫn muốn trở về. Trước khi rời khỏi, ông còn dặn dò cô ngày mai cùng ông đến gặp một người bạn cũ. 
Tề Khang Vũ không về ăn tối, cô lại lủi thủi ngồi ăn cơm một mình. Lần này hắn còn có lương tâm mà gọi báo cho Mộng Tịch trước, nếu không cô lại sẽ cố chấp mà ngồi chờ hắn đến tận khuya rồi. 
Tầm tám giờ tối, hắn cũng chịu về, trên người còn mang theo hơi rượu thoang thoảng. Tề Khang Vũ vứt chiếc cặp táp lên ghế sofa, cả người mệt nhoài mà ngồi ngả lưng ra bên cạnh. Đôi mắt hắn khép hờ, tay khẽ day day hai bên thái dương đau buốt. 
Mộng Tịch pha cho hắn một ly nước chanh ấm cùng mật ong, muốn hắn uống cho tỉnh táo. 
“Em vừa mới pha, anh tranh thủ lúc còn ấm thì uống đi.” 
Tề Khang Vũ khẽ nhíu mày nhìn ly nước trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi. Mộng Tịch hiểu ra suy nghĩ của hắn, cô cười khổ: 
“Anh yên tâm, lần này em không bỏ thuốc đâu.” 
Hắn liền cầm ly nước lên uống một hơi cạn, quả nhiên là có tác dụng thật, cơn đau đầu ban nãy dịu hẳn đi. 
“Cảm ơn.” 
Hắn hời hợt buông ra một câu rồi đi nhanh vào phòng tắm. Mộng Tịch không biết làm gì, đành ngồi trên giường bấm điện thoại chờ hắn. 
Lúc sau Tề Khang Vũ trở ra, cả người chỉ quấn một chiếc khăn mỏng ngang hông, bộ dạng quyến rũ mê người. Hắn ngồi trên ghế lau mái tóc ướt, Mộng Tịch thấy thế liền giúp hắn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870135/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.