Mộng Tịch nằm trên giường bệnh, tâm tình đã chuyển biến tốt hơn, cô cũng không nghĩ đến việc tự sát hay giày vò bản thân mình nữa. Nếu cô chết, người chịu thiệt chắc chắn là cha cô và nhà họ Chu. 
Cô không ngủ, chỉ là cơ thể còn rất đau nhức nên mới nằm lì ở giường. Tiếng cửa phòng bệnh được đẩy nhẹ ra, nhưng đủ để Mộng Tịch nghe được, cô đoán chừng là y tá vào tiêm thuốc. 
“Mộng Tịch.” 
Giọng nói trầm ấm của Dương Nghiêm vang lên, cô hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh. 
“Bác sĩ Dương, anh đến là có chuyện gì sao?” Cô gượng mình ngồi dậy, nghĩ rằng anh có chuyện quan trọng nên mới đích thân đến. 
“Không có gì, chỉ là đến tiêm thuốc thôi.” 
Mộng Tịch hơi bất ngờ vì câu trả lời này. Cô không tin một phó Khoa lại nhàn rỗi đến như vậy, ngay cả công việc hàng ngày của các y tá cũng tự mình đích thân đi làm. 
Anh tiêm vào khủy tay Mộng Tịch, thuốc đi vào bên trong, cô thấy hơi nhức. Mộng Tịch vốn không giỏi chịu đau, mặt cô khẽ nhăn lại. 
“Đã xong rồi.” 
Dương Nghiêm bỏ ống tiêm vào khay y tế rồi tháo bao tay ra. Nhân tiện, anh gỡ miếng gạc trên trán cô ra, kiểm tra vết thương trên đó. 
“Đường may rất đẹp, không có dấu hiệu bị nhiễm trùng, hy vọng sẽ không để lại sẹo.” 
Mộng Tịch khẽ mỉm cười, cô gật đầu cảm ơn anh. Hai ngày nay ở trong bệnh viện, đều là nhờ Dương Nghiêm tận tình giúp đỡ, chăm sóc cô. Còn cái người mà cô gọi là chồng kia, lại bặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-doc-ac-anh-chet-khong-het-toi/870110/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.