Có lẽ rượu có thể làm dịu lòng người, sau khi rót nửa ly Martini vào cổ họng, ánh mắt Tống Phong Thời trở nên nhu hòa ẩm ướt giống như đất sau mưa, từ cứng rắn biến thành mềm mại.
Cậu chỉ hỏi một câu: “Tại sao anh lại gọi cho em một ly Martini?”
Câu này nghe cứ như đang tra hỏi.
Tại sao anh làm như vậy? Giọng điệu cũng mơ hồ có phần trách móc.
Lại cũng như thể đây là một chuyện sai lầm vậy.
Nếu không phải Kim Lan Thù đưa cho cậu ly rượu đó, thì sẽ không có sự triền miên về sau, cũng sẽ không có ảo tưởng.
Không có ảo tưởng thì sẽ không có sợ hãi, nghi ngờ và hận thù.
Tất nhiên, cũng sẽ không có tình yêu.
Tống Phong Thời nghiêm túc hỏi một câu.
Kim Lan Thù lại bị sự nghiêm túc của cậu làm xúc động, thậm chí có thể nhìn thấy những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt cậu.
“Bởi vì…” Kim Lan Thù dừng một chút, nói: “Bởi vì anh nhìn thấy em.”
Tống Phong Thời trợn tròn mắt, như thể không nghe rõ lời anh nói.
Kim Lan Thù cũng là kiểu người sẽ thẳng thắn hơn sau khi uống rượu. Anh nhấp một ngụm rượu, đầu đã hơi say, trước mắt lại là người trong lòng.
Anh thở dài nói: “Bởi vì anh nhìn thấy em. Anh nhìn thấy em ngồi một mình trong góc quán bar. Lúc đầu anh còn tưởng mình nhận lầm người, sao có thể may mắn như vậy? Vừa trở về nước liền tình cờ gặp được em?”
“Sau đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870211/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.