Giả ngầu cũng là một môn học.
Kim Lan Thù đã chuẩn bị cho tạo hình này rất lâu, đến nỗi thậm chí Tống Phong Thời còn muốn đưa cho anh một cuốn ‘Khoa học bảo trì chứng lồi đ ĩa đệm thắt lưng.’
Tống Phong Thời quay trở lại văn phòng của mình để tiếp tục làm việc, thậm chí còn nghĩ rằng nếu Kim Lan Thù ở đây vậy thì cậu sẽ không rời khỏi văn phòng.
Kim Lan Thù ngồi trong phòng của mình, cảm thấy buồn chán liền muốn đi gặp cậu, rồi lại cố khống chế cảm giác kích động này.
Cần phải ngầu một chút!
Anh tự nhủ như thế.
Mình là hoa lan trong thung lũng hoang vắng, mình nên được người khác hái!
Kim Lan Thù rơi vào một loại cảm giác xoắn xuýt kỳ lạ mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Anh là kiểu luôn quyết tâm giành chiến thắng, và có thể đưa ra quyết định khi công ty gặp khó khăn.
Nhưng bây giờ lại gấp đến độ quay vòng, rồi lại nỗ lực hết sức để trở lại trạng thái mà mình quen thuộc nhất.
Chỉ là dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Dường như Tống Phong Thời không thể hiểu được sự mê hoặc thầm kín từ anh.
“Ring ring ring.”
Kim Lan Thù nhìn điện thoại trên bàn vang lên, còn sững sờ vài phút mới hoàn hồn.
Anh nhấc máy: “Ai?”
“Sếp à, sếp đang ở đâu thế?” Âu Văn hỏi.
Kim Lan Thù nói: “Tôi ở công ty tăng ca, sao thế?”
Âu Văn liền nói: “Vậy cũng tốt, tôi đang muốn báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870210/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.