Khi sắp đến giờ tan sở, Tống Phong Thời nhận được tin nhắn từ Kim Lan Thù: “Tôi đến tìm cậu nhé.”
Tống Phong Thời ngẩn ra: Tại Bảo Phạn Lưu này, Kim Lan Thù chính là một cây gậy phát sáng, đi tới đâu cũng sáng như đom đóm trong đêm, ai cũng nhìn chằm chằm. Cậu ta tới tìm mình, vậy thì tối nay toàn bộ công ty đều sẽ biết mình và Kim Lan Thù sẽ cùng nghỉ làm…
Nhưng mà, Tống Phong Thời cẩn thận nghĩ lại: Có lẽ đây chính là điều mà Kim Lan Thù mong muốn.
Nguyên nhân của ‘cuộc chiến tranh lạnh’ giữa hai người, chính là vì từ trước đến giờ Tống Phong Thời vẫn luôn lén lút qua lại. Hiện giờ cậu đã tự mình làm dịu tình hình, nhưng e là chỉ nói mấy lời nhẹ nhàng thôi thì chưa đủ, còn phải xem thái độ ra sao nữa.
“Nhưng… nhưng chúng mình cứ thế này thì được coi là gì chứ?” Tống Phong Thời suy nghĩ một chút: “Mình và cậu ấy có quan hệ gì? Vẫn cần phải hỏi rõ ràng!”
Lúc đầu, khi Tống Phong Thời nhìn thấy tin nhắn, cậu đã nghĩ rằng chẳng mấy chốc Kim Lan Thù sẽ qua đây thôi, không ngờ lại phải đợi đến nửa giờ. Nhưng cậu thấy chẳng sao cả, có lẽ Kim Lan Thù đang bị công việc ngáng chân, chuyện này cũng thực bình thường. Gần đây công việc đều rất đơn giản, ngay cả mấy người trong nhóm cũng đều tan làm đúng giờ. Cho nên lúc Kim Lan Thù tới tổ kế hoạch, chỉ có Jaclyn và Tống Phong Thời là vẫn ở lại.
Đây là lần đầu tiên Jaclyn nhìn thấy Kim Lan Thù ‘hạ phàm’, mỗi lần đều là cô tự mình lên ‘gặp vua’. Cô lập tức đứng dậy và mỉm cười đi tới: “Giám đốc Kim, sao anh lại ở đây?”
Kim Lan Thù nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô còn chưa về ư?”
Jaclyn cười nói: “Công việc mà, con người của tôi ấy, nếu chưa hoàn thành công việc thì sẽ không về, rất cầu toàn, vì vậy còn phải làm một lúc mới có thể tan tầm.” Cô sẽ không nói cho sếp biết là vì mình hẹn các chị em đi ăn tối, nên mới đang chờ bọn họ tan làm.
Kim Lan Thù nhìn lướt qua Jaclyn và hỏi Tống Phong Thời: “Cậu xong chưa?”
“Được rồi.” Tống Phong Thời cầm chiếc túi mình mang theo lúc sáng, nói: “Đi thôi.”
Jaclyn có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút cô liền nhớ ra Kim Lan Thù và Tống Phong Thời là ‘bạn học cũ’, cho nên cũng không thấy quá kỳ lạ. Cô cười nói: “Hai người… cùng đi ư?”
Tống Phong Thời ngượng ngùng, hơi cười cười: “Chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn tối.”
Nếu bình thường thì không sao, nhưng với những tin đồn gần đây, Jaclyn bèn bất chấp nói: “Vậy ư, đúng lúc tôi cũng đang đói, cũng chưa ăn…”
Kim Lan Thù nói: “Đói bụng thì hãy hoàn thành công việc cho sớm rồi đi ăn đi.”
Jaclyn không còn gì để nói.
Vì vậy, Kim Lan Thù liền dẫn Tống Phong Thời rời đi.
Anh đưa cậu đến một con hẻm rộng lớn. Đúng là “rượu thơm không sợ hẻm sâu”, có cả quán ăn trong con hẻm sâu thế này. Nhà hàng này có bờ tường làm bằng gạch nung và cổng sơn mài màu đỏ, trên cửa có tấm bảng khắc chữ ‘Cam Tuyền Cư’ mạ vàng. Hai bên tấm bảng có viết câu ‘Sáng sớm cành tích cam lộ, vị giác rơi trong mùa xuân lạnh giá’. Đó là hai câu đối từ thời đại nhà Tồng.
Kim Lan Thù gõ cửa, một mỹ nữ mặc sườn xám mở cửa chào đón, hỏi: “Ngài có hẹn trước chưa ạ?”
Kim Lan Thù rút thẻ ra. Dưới ánh đèn, Tống Phong Thời đứng cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng chữ ‘Phó Thừa’ được viết trên đó.
Kim Lan Thù và Tống Phong Thời được dẫn vào Cam Tuyền Cư, hai người đi qua cầu trúc đến một cái ao sen, rồi bước vào gian nhà thủy tạ, bốn phía đều là gỗ mộc điêu khắc. Vào trong, có thể thấy một dãy bàn cho khách, vị trí của mỗi bàn đều rất rộng rãi, và được ngăn cách bằng tấm bình phong mica để giữ sự riêng tư.
Tống Phong Thời nhìn xung quanh, cảm thấy đây là nơi đã được lựa chọn kỹ càng, cậu liền nghĩ: Hóa ra Kim Lan Thù thực sự muốn để mình ăn đồ ngon nha? Mình còn hiểu lầm cậu ấy…
Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đang chuẩn bị ngồi xuống, thì thấy một người quen đến gần – không ai khác, chính là Chu Dực Dực.
Chu Dực Dực cười nói: “Thật là trùng hợp? Anh cũng đến Cam Tuyền Cư ăn tối?”
Kim Lan Thù gật đầu: “Ừ.”
Chu Dực Dực lại nói: “Tôi nghe nói hôm nay La Lỵ đã đến chỗ anh, còn đắc tội với anh, thực sự xin lỗi. Tính tình cô ấy vốn nóng nảy, tôi đã nói với cô ấy rồi mà không chịu nghe. Đúng là phải như anh, làm cô ấy đụng phải tường lớn thì mới học được cách nghe lời.”
Kim Lan Thù mỉm cười: “Không cần, tôi cũng nên xin lỗi, tiết lộ bí mật tiền lương của cậu cho người khác, là tôi không đúng.”
Tống Phong Thời nghe xong liền thấy buồn cười, câu ‘lương chủ tịch khu vực Châu Á – Thái Bình Dương còn chưa bằng một nửa của tôi’ thực sự vẫn còn văng vẳng bên tai, như tát vào mặt người ta. Cậu tin là nhất định La Lỵ đã quay lại và báo cáo sự thật với Chu Dực Dực.
Chu Dực Dực vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, chỉ cười đáp: “Tôi là người nhà, giúp quản lý công việc của chính mình, nói đến ‘tiền lương’ hay không ‘tiền lương’ cái gì? Nghe như người ngoài vậy. Nghe đâo tiền lương của Phó Thừa còn không bằng giám đốc sáng tạo của HF. Ai sẽ nói gì hắn chứ?”
Lời này, là muốn đánh trả Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù cũng cười: “Đúng thế, Phó Thừa họ Phó, cậu và tôi lại không mang họ ‘Đỗ Lan’, nào có thể so sánh?”
Chu Dực Dực liền không nhịn được nữa, sắc mặt có chút thay đổi.
Kim Lan Thù thấy Chu Dực Dực ăn quả đắng, liền dẫn Tống Phong Thời đi, nói một tiếng ‘Xin lỗi không tiếp được’ rồi ngồi xuống ăn cơm.
Kim Lan Thù liền nói với Tống Phong Thời: “Nói không chừng sau này tên Chu Dực Dực đó sẽ còn tìm cậu gây phiền phức, cậu đừng để ý đến hắn.”
Tống Phong Thời gật gật đầu, thực ra cậu cũng không thèm để ý tới Chu Dực Dực, trái lại càng lưu ý Phó Thừa. Cậu liền hỏi: “Cái kia… Tôi thấy thẻ của cậu ghi tên Phó Thừa?”
Kim Lan Thù hơi thay đổi sắc mặt, một lúc sau mới nói: “Tôi không phải hội viên ở đây, đành phải mượn hắn. Tôi thấy hẳn là tên Chu Dực Dực kia cũng không phải hội viên ở đây, có khi còn đến quỵt cơm…” Mượn thẻ của người khác, chuyện này nói ra đúng là làm giám đốc Kim mất mặt. Vì vậy, anh bèn chuyển đề tài: “Nhưng cậu đừng lo, bánh hoa mận ở đây ăn với rượu mận rất ngon, lát nữa cậu có thể thử xem.”
Rượu và đồ ăn ở đây quả thực rất tuyệt, nhưng Tống Phong Thời lại không có tâm tư để nếm thử. Cậu đang nghĩ đến chuyện tình cảm, trong miệng lại không thể nếm được vị ngọt và đắng, cứ như đang ăn sáp.
Thấy Tống Phong Thời ăn ít hơn bình thường, anh bèn hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị của cậu sao?”
Tống Phong Thời vội vàng nói: “Không, không phải. Chỉ là gần đây tôi bị chứng khó tiêu.”
Kim Lan Thù nói: “Tôi thấy cậu thực sự gầy rồi đó. Chuyện này không tốt, cậu cần phải bồi bổ nhiều hơn.”
Bỗng nhiên nghe Kim Lan Thù nói chuyện như bà già, Tống Phong Thời chợt thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy ấm áp. Cậu còn chưa nghĩ gì thì Kim Lan Thù đã tiếp tục nói: “Nếu không, bờ m ông không thịt của cậu sẽ cộm tôi.”
Lòng Tống Phong Thời liền không ấm nổi nữa, cậu nghĩ: M*, toàn nghĩ tới chuyện đó!
Điện thoại di động của Kim Lan Thù đổ chuông, anh bèn cầm lên nghe điện: “Hả? Giám đốc Phó? Ừ… đúng thế… gặp sau nhé.” Sau đó anh cúp máy.
Tống Phong Thời nghĩ thầm: Họ có vẻ biết rất rõ về nhau, thậm chí còn không buồn chào hỏi.
Cái này đâu phải là không buồn chào hỏi? Rõ là là Kim Lan Thù và Phó Thừa nói chuyện không nổi nha!
Tống Phong Thời lại nghĩ đến vụ chiếc bao cao su và tiêu chuẩn về “đối tượng lý tưởng” của Kim Lan Thù. Cậu cảm thấy hơi khó chịu, không nhịn được hỏi: “Cái đó… cậu… cậu đã nói chuyện với sếp tổng Quỳ Long về đối tượng của mình mà, cậu có nói đó là ai không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]