La Lỵ đã bị mời ra khỏi văn phòng.
Nghe câu hỏi “Cậu đang làm gì ở đây?” của Kim Lan Thù, cảm xúc trong lòng Tống Phong Thời liền rối loạn.
Cậu sững sờ một lúc mới nói: “Tôi… tôi tới lấy, lấy tài liệu.”
Vốn dĩ trên mặt Kim Lan Thù đang có chút vui mừng mơ hồ, nhưng sau khi nghe câu trả lời này, niềm vui đó đã bị mây đen bao phủ.
Âu Văn lắng nghe cuộc nói chuyện, lại nhìn sắc mặt của Kim Lan Thù, hắn liền nhanh chóng giải vây: “Ồ đúng vậy không? Nhưng mà vừa rồi tiểu Tống còn dò xét, hỏi xem vì sao giám đốc Kim không có ở đây mà? Tôi nghĩ hẳn là cậu có chuyện muốn nói với giám đốc phải không?”
Tống Phong Thời trố mắt: “Tôi?” Tôi nào có hỏi?
Nhưng Tống Phong Thời cũng không nói ra hai từ ‘nào có’, bởi vì Âu Văn đang nháy mắt tới mức sắp chuột rút. Tống Phong Thời không phải kẻ mù, cậu hiểu rõ điều đó.
Lúc này Kim Lan Thù mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Tìm tôi? Cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi….” Tống Phong Thời cũng không biết nên nói cái gì.
Âu Văn lại nói: “Tôi cũng không rõ, hay là tôi đưa hai người trở lại văn phòng của giám đốc Kim để nói chuyện trước?”
Âu Văn thầm nghĩ: Rõ ràng hai người này đang cãi nhau, không biết họ sẽ làm lành hay lại cãi vã? Tốt hơn hết là đừng gây rắc rối trong văn phòng của tôi.
Vì vậy, Âu Văn liền cung kính đưa ‘hai vị đại phật’ này về ‘Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dinh-che-tu-nhan/1870162/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.