Cung Cảnh Hạo chạy đến, vừa nhìn thì nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đang không ngừng xin lỗi bà nội Tịch.
Cung Cảnh Hạo ngớ người một lúc trước, trong đáy mắt hình như lướt qua một tia ngẩn ngơ, sau đó lập tức liền khôi phục lại như ban đầu.
“Sao lại là cô?” Sự chán ghét của anh ta đối với Vũ Tiểu Kiều hình như lại tăng thêm.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều căng thẳng, cô bảo vệ anh trai lùi về phía sau một bước.
Vũ Thanh Tùng biết mình gây ra hoạ nên không ngừng cúi người xin lỗi.
“Không phải chúng tôi cố ý đâu, xin lỗi lão phu nhân, tôi đỡ bà dậy đến phòng y tế kiểm tra, nếu có vấn đề gì....thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đây thật là tâm trạng đạp xe đạp ra đường, không cẩn thận tông phải xe sang cao cấp.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều rất bất an, cô sợ xương cốt của bà lão không chịu được người khác đâm phải, nếu như có mệnh hệ gì thì cho dù cô bán máu cũng không gánh vác nổi.
Quả nhiên.
“Cô gánh vác nổi sao?” Cung Cảnh Hạo quát lên một tiếng.
“Tôi...tôi nhất định sẽ dốc sức gánh vác!” Vũ Tiểu Kiểu nói.
Tông Cảnh Hạo liếc Vũ Tiểu Kiều một cái, anh ta cúi người xuống muốn đỡ bà nội Tịch đứng dậy, nhưng bà lão lại đẩy anh ta ra, không chịu đứng dậy.
“Tiểu Hạo, hai người quen nhau sao? Cô ta nhất định là cảm thấy trước đây bà từng dạy dỗ cô ta, nên bất mãn với bà, cố ý muốn đâm chết bộ xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2296105/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.