Cuối cùng cô cũng cõng được bà lão trở về bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều đã mệt đến mức thở hổn hển, hai chân không còn một chút sức lực nào nữa, trên trán đã thấm đẫm những giọt mồ hồi lớn.
Nhưng bà nội Tịch nói thế nào cũng không chịu đi thang máy, nhất định bắt Vũ Tiểu Kiều phải leo thang bộ cõng bà lên lầu.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở chân cầu thang bộ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang xa tắp không có điểm cuối, cô không kiềm được mà hơi mềm nhũn cả chân lại.
Phòng bệnh của bà lão ở tầng cao nhất của bệnh viện, nghĩa là cô phải leo hơn 20 tầng lầu.
Bảo cô cõng một bà lão có vóc dáng phát tướng leo hơn 20 tầng lầu thì không phải là muốn lấy mạng cô sao?
Bà lão thấy Vũ Tiểu Kiều do dự thì khẽ kêu lên “chao ôi” một tiếng.
“Tôi già rồi, tim không được khoẻ, cứ đi thang máy là nhịp tim của tôi lại cứ lên xuống bất thường, cô muốn lấy mạng của tôi sao?”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều than khổ, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của ai vậy?
Bà lão, bà nói lý lẽ một chút có được không?
Cung Cảnh Hào đương nhiên nhận ra, bà nội Tịch đang cố ý gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều.
Lúc nãy khi bà lão cùng anh ta đi xuống lầu là đi thang máy mà, anh ta đâu có thấy tim bà bị làm sao đâu, còn cười rất là vui vẻ nữa.
“Cụ ngoại.....”
Cung Cảnh Hào đang muốn nói chuyện thì bà nội Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2296102/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.