Ánh mắt của Vũ Phi Phi căm thù nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, nếu như nói ánh mắt này là đao kiếm thì Vũ Tiểu Kiều đã bị ánh mắt của Vũ Phi Phi băm thành trăm mảnh.
Vũ Tiểu Kiều biết Vũ Phi Phi tức giận vì chuyện gì.
Cô không muốn dây dưa nhiều với Vũ Phi Phi, cô muốn rời đi, nhưng bị hai nữ sinh chặn đường lại.
“Vũ Phi Phi, cô đừng hiếp người quá đáng!” An Tử Dụ đứng trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nghiêm giọng nói.
Vũ Phi Phi khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo khó chịu hừm một tiếng, cô ta ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực, trên xương quai xanh ở dưới cổ áo có một chiếc dây chuyền kim cương lớn đang sáng chói dưới ánh mắt của mọi người.
“Vũ Tiểu Kiều, cô thật đê tiện. Phòng bệnh của bà nội mà cô cũng trà trộn vào.”
“Cô không phải muốn cơ hội để nịnh hót bà nội, sau đó tiếp cận cậu Thần sao? Sao cô có thể đê tiện như vậy được?”
Vũ Phi Phi chuyển sang cười giễu cợt một tiếng, ánh mắt cô ta càng trở nên khinh thường, “Nói thật cho cô biết, cậu Thần rất yêu tôi, cô đừng hòng chen chân vào giữa chúng tôi, cô xem đi....”
Ngón tay thon dài của Vũ Phi Phi chỉ vào dây chuyền kim cương trên cổ cô ta, “Đây là quà mà sáng sớm hôm nay anh ấy đích thân mang đến nhà tôi để tặng cho tôi.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn lên sợi dây chuyền chói mắt kia, trái tim cô đột nhiên trở nên nóng rực.
Tịch Thần Hạn đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2296071/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.