Vũ Tiểu Kiều trở về phòng bệnh của anh trai.
Cô vừa vào phòng liền nhìn thấy Ngô Kính ở trong phòng bệnh, cô ta còn mang đến rất nhiều đồ bổ dưỡng và đang cùng Cao Thuý Cầm nói nói cười cười.
“Tiểu Kiều, con đến rồi.”
Ngô Kính ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vũ Tiểu Kiều đang đứng ở cửa, hoàn toàn không nhìn ra một chút chột dạ và căng thẳng nào.
Một người khá biết cách giả vờ!
Sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, hôm nay Vũ Tiểu Kiều mới được xem như thật sự quen biết Ngô Kính.
“Lâu quá không gặp rồi? Có phải nhớ chị quá không? Cho nên đứng ngớ người vậy?” Ngô Kính nghiêng đầu mỉm cười, giống như một người chị gái dịu dàng và thân thiết.
Ngô Kính lớn hơn Vũ Tiểu Kiều nửa tuổi, Vũ Tiểu Kiều thực lòng coi cô ta là chị gái ruột của mình, từ bé đến lớn không có chuyện gì là không nói với cô ta.
Nhưng cuối cùng....
Người cắm một dao vào tim cô lại là người thân mà cô vẫn luôn tin tưởng.
Ngô Kính đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cô ta mặc quần áo rộng, thành công che giấu được cái bụng hơi nhô ra của mình, không nhìn ra được bất kì dấu vết gì.
“Tiểu Kiều sao vậy? Sao không nói chuyện vậy?” Ngô Kính nở nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Cao Thuý Cầm vừa thu dọn đống đồ bổ dưỡng kia vừa nói, “Tiểu Kính bây giờ đi làm rồi, phải tiết kiệm nhiều hơn, không cần mua nhiều đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2296049/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.