“Cô có ý gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều có chút nghe không hiểu câu nói của Ngô Kính.
“Mẹ tôi có chỗ nào không tốt với cô vậy? Mẹ tôi đối xử tốt với cô đến mức khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy đố kỵ.”
Ngô Kính cười lạnh một tiếng, “Thành tích học tập của chị tốt như vậy, ngang ngửa với em, nhưng bà ấy không chọn cho chị một trường đại học tốt, ngay cả trường đại học ở thành phố Kinh Hoa cũng không chọn cho chị mà ngược lại lại dùng hết cách để cho em vào trường đại học Strickland, em biết là tại sao không?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người.
“Tại sao? Không phải do cô yêu cầu cách nhà xa một chút cho nên mẹ tôi mới đăng kí cho cô vào một trường đại học bình thường ở thành phố nhỏ sao?”
Ngô Kính nhìn gương mặt hoàn toàn không biết gì cả của Vũ Tiểu Kiều, “Em mới thật sự quá ngây thơ rồi. Chị hiểu rất rõ dì có ý gì, bà ấy không hy vọng tương lai chị leo quá cao, đến lúc đó sẽ đá anh trai em.”
“Mẹ em ích kỷ như vậy đấy.”
Ngô Kính có chút kích động, giọng nói của cô ta cũng bất giác mà cất cao lên.
“Bà ấy rất ích kỉ, đối với em hay với chị đều rất ích kỉ.”
Ích kỉ....
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên không nói ra lời nào nữa, cô chưa từng nghĩ đến, mẹ cô lại là người ích kỉ.
“Thời đại nào rồi mà bà ấy còn vì tên khờ là Vũ Thanh Tùng mà đi nhận nuôi một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2296047/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.