Vũ Tiểu Kiều cố gắng giải thích: “Tôi đang nói trứng gà rất có dinh dưỡng… anh tầm bố.”
“Tôi không cần tẩm bổ
Mặc dù lời nói của anh rất bình thường, nhưng cô vẫn ra nghe ra được một ý khác.
Cô xua xua tay: “Tôi chỉ nói để anh có dinh dưỡng hơn chút!”
“Sợ tôi không thể?” Ánh mắt anh hơi trầm.
Má của Vũ Tiểu Kiều càng đó gay gắt hơn: “Tôi không có ý “Vậy ý của cô là gì?”
“…” Chủ đề sao lại quay trở lại rồi. “Có muốn thử chút không?” Anh nhưởng mày, tỏ vẻ thích thú.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng xua tay, càng giải thích mặt càng đỏ, tim đập càng nhanh: “Anh ăn cơm đi.
Cô vùi đầu thật sâu, lau khuôn mặt nóng bừng của mình, thầm trách mình đã lỡ miệng để anh nằm được vết nhơ.
Tịch Thần Hạn cong môi, mặc dù không thể ăn Vũ Tiểu Kiều, nhưng trêu cô cũng rất thú vị.
Anh nhìn Vũ Tiểu Kiều chỉ còn một bát nước mì, con người đen khẽ co rúm lại.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng mim cười và nói: “Anh ăn mì, tôi uống nước mì là được rồi.”
Tịch Thần Hạn khẽ nhưởn mày, không nói gì, tiếp tục lặng lẽ ăn mi
Nhưng trong lòng anh, có một chút ấm áp hiện lên, bỗng nhiên có cảm giác như có một cặp vợ chồng nghèo, chỉ có một bát mì để sống qua ngày.
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ nhìn cách ăn mì của anh, không nén nổi nhìn anh có chút ngày ngốc.
Dảng vẻ khi ăn của anh thật sự rất đẹp, mang theo khí chất bất phàm hơn người, nhất cử nhất động đều rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/1711073/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.