Vũ Tiểu Kiều không nói gì, kiên nhẫn chờ Tịch Thần Hạn ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng trong tiếng sấm sét ngoài cửa sổ, từ từ thở đều đều và ngủ thiếp đi.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được hơi thở ấm ấp của riêng anh ở trên cổ, trái tim bằng nhiên trỗi dậy một sự ấm áp, trượt qua cơ thế trong giây lát.
Cô cẩn thận đưa tay lên, che trước mặt Tịch Thần Hạn. Da anh rất đẹp, mềm mại lại có tính đàn hồi, sờ vào rất thoải mái.
Đăng sau bộ ngực nhấp nhô của anh, còn có nhịp tim mạnh mẽ của anh, đập từng hồi vào lưng có, khiến cơ thể không thoải mái nhưng lại rất thoải mái.
Cô muốn di chuyển cơ thể của mình một chút, nhưng đôi chân dài của Tịch Thần Hạn quá nặng, cô không thể nào di chuyển được. Đặc biệt bây giờ còn đang bị thứ đó chĩa thắng vào mình, quả là ngại ngùng, quá là giày vò rồi.
Anh Tịch, anh coi tôi là con gấu đồ chơi hay sao?
Gác chặt như vậy!
Sáng hôm sau, anh Tịch cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Anh duỗi người ra, dáng vẻ rất thỏa mãn.
Anh phát hiện ra rằng vào ngày giông bão mà anh sợ nhất, ôm Vũ Tiểu Kiều ngủ thật sự rất thoải mái.
Vũ Tiểu Kiều nửa ngủ nửa tỉnh, phát hiện anh đã tỉnh rồi, đột nhiên tỉnh dậy và nhanh chóng rời khỏi giường, tay và chân cô đều tê cứng, động nhẹ một chút đau nhức vô cùng.
Tịch Thần Hạn mim cười nhìn khuôn mặt nhỏ có vẻ đau đớn của cô. “Làm đau cô rồi sao?”
A..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/1711072/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.