Chương trước
Chương sau
“Trong nhà vui vẻ thì vui vẻ, nhưng mà tối nay em phải về muộn một chút.”

“Cái gì?”

“Tối nay em ở đây ăn cơm tối, có lẽ muộn một chút nữa sẽ có cả mẹ em.”

Bạch Dạ Kình đương nhiên biết ‘mẹ’ mà cô nhắc tới là ai, nhất thời anh cũng để lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Hạ Tinh Thần nói: “Em biết trong lòng mẹ em vẫn còn nhớ đến ba em, nếu như bọn họ có thể thật sự quay về với nhau, em cũng cảm thấy là chuyện tốt.”

Bạch Dạ Kình không tỏ ý kiến, kéo dãn môi: “Đổi lại là em, em có thể tha thứ cho ba em sao?”

Hạ Tinh Thần ngâm một tiếng: “Anh muốn thử?”

“Loại truyện tự chui đầu vào rọ, chồng của em sẽ làm sao?”

‘Chồng của em’ ba chữ này, Hạ Tinh Thần nghe cảm thấy xa lạ, nhưng lại có cảm giác đặc biệt thần kỳ. Chỉ nghe thôi cũng khiến cô đứng bên này không nhịn được mà cười ngây ngốc.

Người đàn ông này…

Kể từ ngày hôm nay, đã chính thức là chồng của cô rồi. Không chỉ là ngầm thừa nhận trong lòng, mà là hợp pháp. Chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau, không có ai có thể chia cắt bọn họ. Ừ! Cho dù là Lan Chiến từ trong ngục vượt ra ngoài, cũng không thể làm gì bọn họ nữa rồi.

Gió thổi qua, đến cả gió mùa đông cũng trở nên không lạnh cắt da cắt thịt như vậy nữa.



“Cười ngốc cái gì?” Bạch Dạ Kình ở đầu dây bên kia có thể cảm nhận được tâm trạng của cô.

“Không có.” Hạ Tinh Thần hoàn hồn, cười hỏi anh: “Tối có bận không? Có muốn qua đây cùng nhau ăn tối không?”

Bạch Dạ Kình không lập tức đồng ý, giống như là đang lật xem lịch trình, một lúc sau nói: “Buổi tối còn có lịch trình.”

“Ừ, không sao, chúng ta buổi tối gặp nhau ở nhà.

Bên này còn chưa tắt điện thoại, thì Hạ Quốc Bằng đã từ trong đi ra, trông ông ta vô cùng kích động, khuôn mặt nở ra ánh sáng.

Hạ Tinh Thần nói một tiếng với Bạch Dạ Kình ở trong điện thoại, sau đó thì nghe thấy Hạ Quốc Bằng nói: “Tinh Thần, mẹ con đồng ý qua đây rồi, cô ấy thật sự đồng ý rồi!”

Người đã có tuổi như Hạ Quốc Bằng, chỉ vì ăn một bữa cơm với vợ cũ, mà lại vui mừng như một đứa trẻ.

Hạ Tinh Thần thở dài một hơi, cũng không biết nói ra cảm nhận lúc này là gì.

‘Sớm biết sẽ thế này, tại sao ban đầu còn làm vậy’ câu nói này thật sự rất hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Hạ Quốc Bằng rất vui mừng, nói hai câu với Hạ Tinh Thần xong liền trở về biệt thự thay quần áo. Bởi vì ông ta về nghỉ hưu từ sớm, những ngày này ở nhà chỉ mặc quần áo thoải mái, hôm nay lại đặc biệt mang áo sơ mi và quần tây ra mặc, nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.

Thay quần áo xong lại đi đến nhà bếp, nói rằng tối nay sẽ đích thân mình xuống bếp nấu vài món.

Trước lúc tới giờ ăn, Thẩm Mẫn mới tới, có mang theo quà.

Hạ Tinh Thần và bà cụ ra ngoài đón. Bà cụ đã từ rất lâu rồi không gặp cô dâu cũ này, hiện tại gặp lại, liền cảm thấy mọi thứ vẫn y nguyên, bà không tự giác được mà khóe máy đỏ hoe.

“Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.” Bà cụ lẩm bẩm nói: “Mau vào trong ngồi, hôm nay thật sự là náo nhiệt hiếm có.”

Nhưng năm trước, ngoại trừ trong nhà có hai nữ thân quyến ra, còn có rất nhiều người khác đến tới đến lui. Nhưng năm nay Hạ Quốc Bằng nghỉ hưu, đến cả những người bạn từng đến tới đến lui cũng không tới nữa rồi.

“Mẹ, mẹ ngồi đây.” Hạ Tinh Thần kéo Thẩm Mẫn đến sô pha ngồi. Cô có thể nhìn ra, hôm nay mẹ cũng đã trang điểm tinh tế để tới đây, tóc bà buộc cao được kẹp lại bằng trước kẹp bằng ngọc, mặc một bộ sườn xám với áo khoác ngoài trông khá là sắc sảo. Tuy rằng không còn trẻ như lúc bà rời đi nữa, nhưng vẫn có vẻ hấp dẫn của phụ nữ lớn tuổi, đó cũng là một loại hương vị đặc biệt khác.



Bà cụ đánh giá cô con dâu này hồi lâu, trong lòng nhất thời loại cảm xúc nào cũng có. Thẩm Mẫn thản nhiên để bà nhìn, cũng không tránh né. Một lúc lâu sau, bà cụ mới tự phát giác ra, ánh mắt chuyển sang hướng khác, giống như thuận miệng hỏi: “Tinh Thần, ba cháu đâu?”

“Ở nhà bếp, ba nói rằng sẽ đích tay làm cho mẹ cháu món gà cung bảo và món tôm thương phẩm mà mẹ cháu thích ăn.

Lúc Hạ Tinh Thần trở lời, ánh mắt bà cụ cũng đồng thời nhìn Thẩm Mẫn, giống như là đang thăm dò cảm xúc của bà ấy. Nhưng khuôn mặt của Thẩm Mẫn từ đầu đến cuối đều bình thản, khiến người khác không đoán ra được manh mối nào.

Giống như là không có cảm xúc gì.

Hạ Tinh Thần cũng không rõ lần này đến đây là có tâm tư thế nào.

Hạ Đại Bạch một lát sau từ bên ngoài chạy vào, bên ngoài lạnh, cái lạnh khiến cho khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng. Vốn dĩ ở trong cái nhà này, đến cả cậu bé cũng không có được tự nhiên tự tại, nhưng sau khi nhìn thấy bà ngoại, thì cậu bé đã lập tức thả lỏng hơn nhiều,.

“Bà ngoại.”

Cậu bé chạy tới ôm lấy chân Thẩm Mẫn.

“Sao cháu lại chạy ra khiến bản thân lạnh thành thế này rồi?” Thẩm Mẫn đau lòng lấy tay mình bọc lấy tay khuôn mặt quả trứng của Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch cười hi hi: “Đại Bạch không lạnh, bà ngoại, sao bà lại tới rồi.”

“Ở đây chỉ có Đại Bạch có thể tới, không hoan nghênh bà ngoại tới sao?” Thẩm Mẫn cố ý hỏi, Hạ Tinh Thần vươn tay tới, thò vào trong quần áo của cậu bé, cô sợ cậu bé ở bên ngoài lâu đổ mồ hôi mà làm ướt áo bên trong.

“Hoan nghênh, sớm biết bà ngoại sẽ tới, thì chúng ta đã cùng tới.” Hạ Đại Bạch nói rõng rạc, nhất định là phải tới cùng nhau về cùng nhau, bầu không khí hiếm khi trở nên sôi nổi như vậy.

Máy sưởi cũng từ từ thổi tới, nhiệt độ ở phòng khách đã tăng lên một chút, không còn lạnh như trước nữa.

Bà cụ ở một bên nhìn, ở phía trước hai lớn một bé, một nhà ba người bọn họ thân thiết như vậy, náo nhiệt, lại nhìn phía bên bản thân mình lạnh lẽo cô cô độc, trong lòng không ít thì nhiều mà cảm thấy không thoải mái, bà cố tỏ ra tự nhiên: “Ba người các con cứ ngồi, bà vào bếp gọi Hạ Quốc Bằng ra.

“Làm phiền mẹ rồi, mẹ.” Thẩm Mẫn đối với bà cụ vẫn rất khách sáo, nhưng mà, trong phần khách sáo này, còn có nhiều hơn là xa cách.

Một tiếng ‘mẹ’ đó nghe bằng tai của bà cụ, càng khiến cho bà cụ cảm thấy thổn thức hơn.





Lúc Hạ Quốc Bằng gặp Thẩm Mẫn, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.

Hạ Tinh Thần có thể nhìn ra, tối nay ông ấy có chút căng thẳng, tha thiết được làm hết việc này đến việc lọ, trong đó có vài việc làm là để nịnh nọt. Nhưng Thẩm mẫn lại ngược lại, không nói năng gì.

Xong khi ăn tối xong, lại tự mình ngồi trên sô pha gọt trái cây.

Ông gọt quả xoài một cách đẹp mắt, cắm trên một cái xiên, nịnh nọt đưa tới trước mặt Thẩm Mẫn. Thẩm Mẫn cúi đầu nhìn miếng xoài vàng óng ánh, trong lòng cảm thấy chua xót. Quả xoài là loại quả mà bà ấy thích ăn nhất, lúc trước thích ăn, nhưng rất ít khi ăn, bà ấy sợ rằng ăn nhiều sẽ trông nhếch nhác, sau đó không biết Hạ Quốc Bằng từ đâu học được cách gọt xoài, lúc nào cũng gọt thành từng miếng tinh tế đẹp mắt.

Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, những tiểu tiết đó mà ông ấy vẫn nhớ rất rõ.

Chỉ là, càng rõ thì trong lòng càng khó chịu.

“Sao lại không ăn?” Hạ Quốc Bằng có chút mong chờ nhìn bà, sau đó thấy ánh mắt bà nhìn quả xoài, sau đó cười khổ nói: “Nhiều năm như vậy không gọt hoa quả, tôi còn tưởng rằng tôi đã sớm quên rồi…”

“Bà ngoại, bà không ăn sao? Bà không ăn vậy Đại Bạch ăn, có được không?” Hạ Đại Bạch là đồ tham ăn, nhìn thấy miếng xoài đẹp đẽ ở trước mắt, miệng đã sớm thèm nhỏ dãi rồi, trong miệng ngậm ngón tay nhỏ phát ra tiếng nhóp nhép.

“Mèo tham ăn! Tại sao lại không có tiền đồ như vậy? Hạ Tinh Thần kéo ngón tay từ trong miệng của cậu bé ra.

Hạ Quốc Bằng cười cười: “Là ông ngoại bỏ sót con rồi. Bây giờ lập tức gọt cho cháu một miếng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.