Một xô nước lạnh tạt vào người con gái đang nằm sõng soài dưới nền đất lạnh lẽo kia.
Từng cơn ê buốt đến tận tim can, những vết thương mưng mủ rồi lại bị rách ra không ngừng chảy máu. Đôi mắt Hân Nghiên lờ mờ mở ra nhìn nhận mọi thứ xung quanh, cô đã ngất ở đây được bao lâu rồi.
Tử Đằng đâu, Y Na đâu rồi.
" Hình như cô ta còn sống thưa ngài"
Ánh mắt lạnh lẽo hơn thời tiết mùa đông của Minh Thành lặng lẽ quan sát Hân Nghiên đang sống dở chết dở.
" Lôi cô ta ra ngoài, cho cô ta quì ở ngoài sân đến hết đêm nay"
Hắn không chút thương xót người con gái tội nghiệp kia. Ngoài trời những bông tuyết vẫn không ngừng rơi, thời tiết phải xuống đến còn mấy độ nếu ở bên ngoài đến hết đêm có mà cô sẽ bị lạnh đến chết mất thôi.
Hai người đàn ông kia đi đến mạnh bạo lôi Hân Nghiên đứng dậy, đôi chân trần trực tiếp tiếp xúc với nền đất lạnh khiến Hân Nghiên không ngừng rung rẩy.
" Xin lỗi người nhưng chúng tôi bắt buộc phải làm theo lệnh của thiếu gia, thành thật xin lỗi người rất nhiều"
Hân Nghiên đầy thống khổ, ánh mắt cô như cầu xin nhìn người đàn ông tàn độc kia.
" Minh Thành làm ơn đừng mà ngoài đó lạnh lắm làm ơn"
Giọng nói yếu ớt của cô cất lên, cô chẳng còn sức để mà phản kháng nữa rồi, tại sao cô lại dành tình yêu cho con người tàn nhẫn không chút lương tâm này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-hay-doi-day/2804793/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.