Hoắc Duẫn Hạo nhắm mắt lại muốn ngủ một chút, nhưng vừa làm vậy thì hình ảnh Diệp Liên tựa đầu vào vai của Lập Trì lại hiện lên quấy rối anh. Bên vai cảm giác được có người đang tựa vào, nằng nặng, anh hơi nhíu mày.
Nghiêng đầu sang nhìn bên kia, Lập Trì và Diệp Liên dựa vào nhau ngủ ngon lành, giống như một cặp tình nhân hạnh phúc.
Hoắc Duẫn Hạo đột nhiên thấy mình trẻ con, anh có để Phương Ngọc tựa lên vai hay không cũng vậy, Diệp Liên căn bản không quan tâm. Nghĩ đến đây, anh đưa tay đẩy đầu Phương Ngọc sang một bên.
"Cho tôi tựa đầu một chút thôi cũng không được sao?" Phương Ngọc bị anh xa lánh thì uất ức nhìn anh.
"Không được, tựa vào ghế đi."
Hoắc Duẫn Hạo lạnh lùng nói rồi nghiêng người tựa đầu vào ghế để làm mẫu cho Phương Ngọc xem.
Thấy anh từ chối đụng chạm, Phương Ngọc tức nhưng không nói được, chỉ có thể học theo anh tựa ghế mà ngủ. Từ trước đến giờ Hoắc Duẫn Hạo luôn như vậy, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, thậm chí anh cũng hay cười, nhưng trong lòng là băng lạnh, rất khó để trở nên thân thiết với anh.
Sau một giấc ngủ dài, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Bọn họ đã thuê sẵn taxi để đến đảo Bali, lịch trình đầu tiên của họ sẽ là bãi biển với những làn nước trong xanh xinh đẹp.
Diệp Liên buồn ngủ không chịu nổi, lên taxi vẫn gật gù mãi cho đến khi đến khách sạn trên đảo Bali. Lập Trì thấy cô mệt nên định kéo vali giúp cô, nào ngờ Hoắc Duẫn Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-thich-chiem-huu/1797343/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.