Hản thừa dịp đưa đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào khuấy đảo khoang miệng thơm
tho. Dường như thật sự muốn rút đi toàn bộ dưỡng khí.
Di Nguyệt muốn phản kháng, cô dùng sức cản hân. Lần này Cố Tử Du thực sự
đã dừng lại. Ngỡ tưởng hản sẽ trở nên tỉnh táo, vốn nhìn nhận cô thật dơ bẩn
mà chán ghét, không thèm động đến cô.
Thế nhưng Di Nguyệt đã lầm.
cố Tử Du lau khóe miệng, cười nhạt.
"Dám cẩn tôi?"
Không những không muốn buông tha cho cô, ngay lập tức hän lật úp cơ thể Di
Nguyệt, để nứa thân trên nâm sấp trên bệ cứa số. Từ đẫng sau, một lần nữa
tiến vào.
Vị trí căn phòng của cô vốn may mản nåm ở một góc khuất, hầu như sẽ không
có người lui tới. Bởi thế nên cho dù có là lLàm t.ình ngay trước cửa sổ thế này
cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.
Nhưng nếu thật sự có ai đó vô tình nhìn thấy được bộ dạng đáng ghê tởm lúc
này của cô, thì có lẽ Di Nguyệt sẽ vì tủi nhục mà chết mất.
"Umm...xin hãy tha cho tôi..làm ơn."
Cô khóc lóc xin tha lại càng khiến động tác của hän trở nên cuồng bạo. Di
Nguyệt bị hản ép đứng đến mỏi nhừ, chân tay mềm nhũn. Đến cả khóc cũng
không thể khóc được nữa.Đôi chân tưởng chững như đã kiệt sức ngã khuy xuống đất. Cố Tử Du đỡ lấy
cô, hản còn chưa chơi chán mà cô đã muốn trở thành người sẫp chết. Hần
chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-nguoc-dai-vo-yeu/3563628/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.