Thoáng cái đã thành một cơn mưa lớn xối ướt cả cơ thể của cô gái yếu ớt. Di Nguyệt cắn răng chịu đựng sự buốt giá như ngấm xâu vào tận xương tủy, cô phải bước đi thôi, nhất định phải tiến lên phía trước vì ở đây sẽ chẳng còn bố mẹ, chẳng còn Thanh Tranh cùng cô trở về nữa rồi...
.........................
Tiếng sấm chớp rền vang như muốn xé toạc cả bầu trời u ám. Cơn mưa như bão tố cứ thế dội xuống khiến Di Nguyệt không cách nào nhìn rõ đường đi. Cô cứ thế đi về phía trước, chẳng biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng đến được ngôi biệt thự của Cố Tử Du.
Căn biệt thự này trước kia chỉ có hắn và mẹ sinh sống, nhưng sau khi họ kết hôn thì phu nhân cũng nhanh chóng dọn đến biệt thự của lão thái gia để tiện chăm sóc ông.
Di Nguyệt buông thõng hai tay nhìn chăm chú vào cánh cổng đang đóng chặt. Từ bên trong, một người phụ nữ trung tuổi cầm chiếc ô màu đen chạy đến. Bà ấy thấy cô liền cất tiếng hỏi.
"Cô là ai? Trời mưa lớn thế này sao lại đứng ở đây."
Cô nghe vậy thì bước chân tới gần hơn, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy.
"Cháu...cháu là Di Nguyệt.."
Dứt lời, chưa để bà ấy nói thêm điều gì cả cơ thể cô như kiệt sức ngã khụy xuống đất. Người phụ nữ trung niên kia hốt hoảng liền hô hoán người làm trong nhà.
"Người đâu, mau mở cửa, mau đỡ thiếu phu nhân vào trong!"
Bà ấy là quản gia ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-nguoc-dai-vo-yeu/2962373/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.