Chương trước
Chương sau
Ba cô dường như vẫn chưa tỉnh, ông ấy nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền. Gương mặt có vẻ tiều tụy đi nhiều.

.............................

Lệ Diễm Thục thấy Di Nguyệt liền có cảm giác không vui, bà ấy liếc nhìn cô một cái rồi nói.

"Cô vẫn còn có thời gian rảnh rỗi để đến đây giả làm con gái ngoan hiền với tôi sao?"

Di Nguyệt khẽ bước đến, đặt bó hoa lên chiếc bàn bên cạnh.

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ ở lại đây với ba."

Lệ Diễm Thục nghe vậy trong lòng lại càng nóng như lửa đốt, bà ấy liền cầm lấy bó hoa trên bàn ném xuống.

"Không cần, loại con cái bất hiếu như cô còn dám vác mặt đến đây gặp tôi và ba cô sao?"

Di Nguyệt hơi sững người, đôi bàn tay trắng nõn vô thức siết chặt vào nhau tạo thành những vết hằn đỏ. Cô chăm chăm nhìn vào sắc mặt xanh xao của ba.

Người mà cô coi là quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, cũng chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại.

"Mẹ, con xin lỗi, chuyện này nhất định con sẽ tự mình đi giải quyết."

Lễ Diễm Thục cười khinh bỉ, bà ấy bước tới nắm lấy cổ tay Di Nguyệt kéo cô ra khỏi phòng bệnh.

Di Dao và Thanh Tranh ngồi ở bên ngoài cũng bị bà ta làm cho giật mình. Lệ Diễm Thục đưa ánh mắt phẫn nộ lướt qua người Thanh Tranh rồi buông tay cô ra.

"Mau thuyết phục Cố Tử Du tiếp tục đầu tư vốn cho Di thị nếu cô còn muốn về lại cái nhà này! Dù có phải quỳ xuống cầu xin bọn họ thì cô cũng nhất định phải làm!"



Đúng lúc đó, điện thoại của Lệ Diễm Thục lại reo lên. Bà ấy không chần chờ liền nhấc máy. Giọng nói khẩn khoản của một người đàn ông truyền đến bên tai khiến gương mặt bà ấy cũng trở nên căng thẳng.

"Di phu nhân, chúng ta không thể tiếp tục dự án theo kế hoạch nếu thiếu vốn đầu tư từ Cố thị. Cứ như thế này chúng ta sẽ không cầm cự được bao lâu mất!"

Lệ Diễm Thục như không thể đứng vững, Di Dao liền chạy tới hất tay Di Nguyệt ra rồi đỡ lấy mẹ mình.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Lệ Diễm Thục hít một hơi lạnh, bà ấy nói mấy lời với người đàn ông ở đâu giây bên kia rồi cúp máy. Di Dao trừng mắt nhìn Thanh Tranh rồi lại nhìn về phía Di Nguyệt.

"Chị không muốn cứu ba sao? Không muốn cứu gia đình này sao? Các người mau đi đi, để mẹ tôi yên!"

Cô không thể cứ tiếp tục đứng yên như thế này, nhất định phải làm gì đó. Nhất định cô phải đi tìm Cố Tử Du hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc cô đã làm gì có lỗi với hắn.

Thanh Tranh từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấy chỉ yên lặng nhìn Di Nguyệt.

Di Nguyệt lau nước mắt trên mặt, cô nhìn Thanh Tranh khẽ gật đầu. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Trên đường về, Thanh Tranh hỏi cô.

"Cậu không sao đấy chứ?"

Di Nguyệt nhìn xa xăm, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

"Ừm, tớ không sao.". Truyện Nữ Cường



"Vậy cậu định làm gì tiếp theo?"

"Tớ sẽ đi tìm Cố Tử Du."

Thanh Tranh dừng lại một lát rồi nói.

"Cậu biết hắn ở đâu à?"

Thanh Tranh khẽ thở dài, cô ấy liền chuyển sang chủ đề khác.

"Hôm nay tớ đến để lấy bản thảo. Nhưng nếu cậu chưa hoàn thiện thì tớ cũng không vội."

Thanh Tranh dừng lại trước cổng biệt thự, Di Nguyệt tháo mũ bảo hiểm xuống đưa lại cho cô ấy.

Cô mỉm cười rồi lấy ra một tờ giấy đã được cuộn lại từ trong túi của mình, đưa cho Thanh Tranh.

"May quá, tớ cũng vừa hoàn thiện xong phần phác thảo."

Thanh Tranh cầm lấy nó mở ra.

"Tớ nghĩ vẫn còn một vài điểm chưa ổn lắm, tớ định sáng nay sẽ sửa lại cho xong nhưng..."

Chưa kịp dứt lời, Thanh Tranh đã đặt tay lên vai Di Nguyệt với vẻ mặt đầy tán thưởng.

"Người chị em, cậu làm tốt lắm. Cậu cứ đi lo việc của cậu đi. Phần còn lại cứ để tớ lo."

...-Hoàn chương 18-...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.