Mấy ngày sau khi Mộc Thuần để Phi Vũ thả người, Vương Cẩm đã được tự do.
Trở về quê nhà trong bộ dạng gầy như một kẻ bị nghiện, đầu tóc rối bù, thân thể khắp nơi nhiều vết ghẻ lở, cô ta bị đám người mặc đồ đen quăng ra như như một cái xác ở cổng làng. Ai cũng nghĩ là chết người rồi, hét ầm ĩ gọi xe cấp cứu, gọi cảnh sát, sau đó phát hiện đây là Vương Cẩm, con gái nhà họ Vương mất tích đã lâu.
Vương Cẩm phải điều trị ở bệnh viện nhiều tháng liền, nhưng di chứng để lại không bao giờ có thể biến mất. Bên ngoài thân thể dơ bẩn nên sinh ra các loại vi khuẩn phá hoại da thịt, bên trong thì vì ăn uống bất thường, các loại thức ăn không tốt mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội tạng.
Bác sĩ nói thẳng với người nhà bệnh nhân rằng:
“Điều trị xong thì cũng chỉ cố được thêm một hai năm, mong người nhà chuẩn bị tinh thần.”
Người nhà họ Vương còn chưa kịp mừng vì con gái trở về đã nghe tin dữ, suy sụp khóc lóc, tố cáo bác sĩ là đồ lang băm, chửi mắng ầm ĩ đến mức cả khu vực xung quanh ai cũng bị làm phiền.
Mẹ của Vương Cẩm khóc hết nước mắt, ngồi bên cạnh con gái mà lòng đau quặn thắt. Bà không dám tưởng tượng con gái bà đã trải qua những gì trong mấy năm qua, để từ một cô gái xinh đẹp hoạt bát biến thành thế này.
Bà thút thít ở cạnh giường không ngừng:
“Ông trời ơi, con tôi làm gì nên tội mà đối xử với con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-muon-can-toi/1768589/chuong-94.html