Một tháng sau khi về chung một nhà với Phi Vũ, thỉnh thoảng Mộc Thuần chán chán không có việc gì làm liền làu bàu mắng anh chuyện trước kia. Phụ nữ quả nhiên là loài động vật thù dai nhất trên thế giới, cho dù anh đã nhận lỗi, hơn nữa cô muốn cái gì anh cũng đồng ý cho cô…
Phi Vũ không dám nói một câu nào, chỉ cần cô dỗi anh không thèm nói chuyện liền tìm cách đưa cô đi dạo phố, đi du lịch, mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp để lấy lòng.
“Anh cảm thấy mấy thứ này có thể an ủi em?”
“Không thì sao?”
Phi Vũ ôm cô từ phía sau, định hôn cô để dụ dỗ, nào ngờ vừa mới đến gần đã bị cô đấm một cái vào ngực:
“Anh là ai? Tránh ra đi! Tôi đang đến tháng, rất bực bội, đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”
Lại nữa rồi… Phi Vũ dở khóc dở cười cầm lấy áo ngoài, chuẩn bị đi thật. Nhưng đúng lúc ấy, phía sau vang lên âm thanh tức giận của vợ:
“Nói anh đi là đi liền à? Anh không thương vợ anh nữa hả?”
Phi Vũ dừng động tác mặc áo khoác, ném áo sang một bên rồi quay sang nhìn cô:
“Trước kia em đâu có nhõng nhẽo như vậy nhỉ?”
“Sao? Anh có ý kiến gì à?”
Nhìn mặt vợ như thể sắp “ôn lại kỷ niệm xưa”, Phi Vũ cười lấy lòng:
“Không, anh đâu dám.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ treo lên nụ cười cún con, thiếu điều vẫy đuôi với cô. Mộc Thuần nhìn anh một cái, từng tuổi này rồi vẫn bị sắc dụ, cơn bực trong lòng nhanh chóng tiêu tan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-muon-can-toi/1768588/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.