Liễu Tự nhún vai, không bằng lòng mà liếc anh một cái, cất di động đứng lên.
“Tôi?” Kiếp sau, chắc có thể. Liễu Tự theo bản năng đáp lại, cầm lấy một quả chuối trên bàn, chuẩn bị bóc vỏ.
“Phải không? Tôi còn tưởng rằng cậu có quyết tâm muốn làm em rể tôi kìa?”
Ngón tay đang bóc chuối của anh ta, cứng đờ lại, Ninh Nhất Phàm cười lạnh một tiếng.
Qua một lúc lâu, mãi cho đến khi Liễu Tự ăn xong quả chuối, anh ta mới tự giễu nói: “Cô ấy, làm sao có thể trở về nữa chứ?”
Nhìn máy bay tư nhân dừng trước mặt, Thẩm Ngọc Lam quay đầu nhìn Ninh Nhất Phàm sắc mặt không chút thay đổi nào: “Không phải anh nói ra ngoài dạo sao?”
“Làm sao? Có vấn đề gì à?”.
“Đi dạo, cần phải đi máy bay?” Thật là thế giới khác nhau, năng lực hiểu biết cũng có khoảng cách thể hệ.
Ninh Nhất Phàm bể Ninh Thiên Vũ lên, đỡ cậu bé lên máy bay, bên này vừa chuẩn bị đưa tay dắt Thẩm Ngọc Lam lên, thì điện thoại di động trong túi quần lại vang lên.
Anh ý bảo Thẩm Ngọc Lam chờ một chút, rồi nghe điện thoại.
Thẩm Ngọc Lam bám vào lan can quan sát đồ vật to lớn trước mặt, chưa từng ngồi trên máy bay, lại còn là máy bay phản lực tư nhân, cô giống như trẻ con nhìn trái nhìn phải.
“Ừ, được rồi, bây giờ tôi qua đó” Đột nhiên, cô nghe Ninh Nhất Phàm nói như vậy, cúp điện thoại sắc mặt anh u ám đến đáng sợ.
Thẩm Ngọc Lam hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ninh Nhất Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-daddy-ngu-ngoc-bao-bao-theo-me-day/1163141/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.