Chương trước
Chương sau


Chương 294

Một cái cũng không có.

Không chỉ là Lưu Tử Nhân ngây ngần cả người, ngay cả Trịnh Miêu Miêu cũng ngây ngân cả người, những câu chữ đó cô ây muôn đọc được đã là vất vả biết bao, càng đừng nói đến sẽ hiểu được, nhớ được!

Không có làm khó được Diệp Như Hề, Lưu Tử Nhân tức giận đến mức dậm chân, cuối cùng ném xuống một câu: “Cô tốt nhất đừng. đề tôi bắt được bất cứ nhược điềm gì, còn nữa, sau này cách xa Trương Trạch ra một chút! Mơ mộng!”

Dút lời, cô ta dẫm lên giày cao gót thở phï phì rời đi.

Trịnh Miêu Miêu vội vàng tiến lại đây, nói: “Tiểu Hề! Cô, cô cũng quá lợi hại rồi! Đây là do cô hiểu hét?”

Diệp Như Hề nhìn nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, liền đem sách nhét vào A Trịnh Miêu Miêu, nói: “Tôi tan tầm trước đã, cô đi mua này hai cuỗn sách khác đi, đến lúc đó còn trả lại cho Trương Trạch, sách này không thể giữa lại, nêu giữ lại nơi này cô ta sẽ tiệp tục tới gây rồi.”

“Hả? Cô sốt ruột như thế làm cái gì?”

“Tan tầm, tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Trịnh Miêu Miêu trợn mắt há hốc môm nhìn Diệp Như Hề vội vàng rời đi, ngay cả một phút cũng không muôn ở lại, như là có việc gì đó rất gập.

“Vội vàng về nhà như thế, hẳn là muốn nhanh chóng ngồi xe công cộng rồi, cũng đúng, tan tầm người nhiều mà.



Bên kia, Lưu Tử Nhân mắt hứng mà ra về , sau đó càng nghĩ càng giận, trực tiếp đi tìm chú nhà mình, muôn nghĩ biện pháp đem Diệp Như Hề đuổi khỏi công ty.

Toàn bộ An Tín ai dám làm trò trước mặt cô ta như thế, ai dám không cho cô ta mặt mũi?!

Đặc biệt là Trương Trạch còn chủ động cho sách người kial Cô ta đi theo anh lâu như thế, ngay cả bìa sách cũng chưa sờ đến!

Mà Trương Trạch lúc này đang bận rộn, hơi chút nhàn rỗi được thời gian cậm lên tách cà phê nhâm nhi, trong đầu linh quang chợt lóe, anh ta Cuỗi cùng đã nhớ tới vì sao lại cảm thấy _ quen thuộc với cái tên ‘ Diệp Như Hề ‘ kia như vậy!

Nếu anh ta nhớ không lầm thì trong cuộc thi tranh tài được coi là mạnh nhất trong lịch sử thi IBM, đội ngũ.

quán quân là một đội nhóm nhỏ đến từ đại học Đề Đô, mà tên của đội trưởng đó là Diệp Như Hề.

Vốn dĩ đội trưởng là nữ đã không nhiều lắm, còn năm được chức quán quân, cho nên Trương Trạch lại có ấn tượng rât rõ ràng..

Ngay cả Lục Tư Viễn hình như cũng là thành viên trong đôi đó, nhưng cũng không phải đội trưởng.

Chỉ là đáng tiệc, năm đó anh ta vì nguyên nhân sức khỏe mà không có tham gia, chỉ nghe qua tình hình Kenh tranh rất thảm thiệt, có không ít đội nhóm nỗi danh trước đó bị đảo thải, cuôi cùng lại là một đội ngũ mới mẻ đột ngột dành quán quân.

Mà những tuyển thủ trong đội năm đó sau khi ra đời đêu giữ chức vị quan trọng ở các công ty chứng khoán hay ngân hàng, ở trong giới tài chính đêu có thanh danh.

Nhưng cái tên Diệp Như Hề này lại hoàn toàn biên mật.

Thời gian lâu dần, anh ta cũng đã quên, hiện tại chợt thấy cái tên tư ơng tự nên anh ta mới bông nhiên nhớ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.