Chương trước
Chương sau


Chương 293

“Đưa đây. Đừng có đụng hỏng cuốn sách.”

“Vì sao?”

“Vì tôi có thể khiến cô không thể ở lại An Tín được nũa.”

Trịnh Miêu Miêu đột nhiên nghẹn – họng, lời ra đến miệng lại phải nuốt xung.

Lưu Tử Nhân hài lòng vươn tay ra: “Đưa đây.”

Đúng lúc này, Diệp Như Hề bước tói, câm lây hai quyên sách, nói: “Thực xin lôi, hai quyên sách này là anh ây cho tôi mượn, không liên quan gì đên Miêu Miêu, cô không thê mang đi, sách này không phải của cô. “

Trịnh Miêu Miêu kéo mạnh Diệp Như: Hễ, ra hiệu cho cô đừng ra mặt vào lúc này.

Lưu Tử Nhân quay đầu nhìn về phía của cô, giêu cọt nói: “Cô chính là người mới tới vào hôm nay sao? Tôi khuyên cô đừng quá kiêu ngạo, an phận một chút, đưa hai cuôn sách kia cho tôi, tôi sẽ không so đo với cô đâu.”

Lúc này, ba người còn lại trong văn P cũng không dám lên tiêng, không ai muôn đôi đầu với người phụ nữ ác ma Lưu Tử Nhân này, nhất là trong tình huống nhóm trưởng Khương còn đang văng mặt, lại càng không thể ra tay cứu người được.

“ii không thê đưa nó cho cô. Thật xin lôi.”

“Cô có biết mình đang nói cái gì không? Này người mới, cô xem có hiểu không? Cô chỉ cần viết bản thảo cho tôt, nhúng tay vào những chuyện khác làm gì? Nơi này là chứng lon An Tín, không phải là nơi cô chơi nhà chòi.”

Diệp Như Hề bình tĩnh phun ra một câu.



“Tôi có thể xem hiểu.”

Không khí, bỗng nhiên ngưng đọng lại.

Lưu Tử Nhân tức đên bật cười, nói: “Cô đã suy nghĩ chưa mà dám lớn tiếng khoe mẽ ở đây? Loại này lời này mà cô cũng dám nói cơ à?”

Diệp Như Hề thật bình tĩnh nói: “Không phải mạnh miệng.”

Trịnh Miêu Miêu mang vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Như Hề, một mặt vừa lo lắng cô, về mặt khác lại hy vọng cô có thể vươn lên xả giận cho cô ấy cục tức này.

Lưu Tử Nhân trực tiếp đoạt lấy một quyền sách, mở ra, nói: “Được, cô đã nói cô xem hiểu, tôi tới hỏi cô một chút, miễn cho cô cứ thích ba hoa chích chòe.”

Lưu Tử Nhân trực tiếp chọn mấy nội dụng trong cuôn sách để dò hỏi, vốn dĩ cô ta muốn thấy Diệp Như Hề bị xâu mặt.

Nhưng Diệp Như Hề lại không hề bối rồi, giọng điệu bình tĩnh, từng câu chữ rõ ràng lần lượt trình bày, thậm chí cuôỗi cùng, còn nói thêm một câu: “Những nội dung đó nằm ở từ trang 68 đến giữa trang 71 có tóm tắt kỹ càng tỉ mỉ ghi lại.”

Lưu Tử Nhân khó có thể tin mà trừng lớn mắt, nói: “Ngay cả số trang mà cô cũng nhớ rõ?”

“Đại khái thì nhớ rõ.”

Lưu Tử Nhân không tin chuyện này, lại mở ra một cuỗn sách khác, liên tục hỏi mấy vấn đề, càng hỏi càng, xảo quyệt, thậm chí ngay cả một sô phạm vi cô ta không biết cũng đều đặt câu hỏi.

Chỉ cần có một vấn đề nào làm khó được Diệp Nhự Hè, như vậy cô ta nhất định sẽ bắt lây không bỏ!

Nhưng, không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.