Chương trước
Chương sau
Vị trí đặt trước ở bên ngoài ban công, có thể vừa ăn vừa ngắm phong cảnh dưới chân núi, không thể không nói Lục Tư Viễn sắp xếp rất chu đáo.
“Tiểu Hề, em đã gầy đi rất nhiều, nếu
ôm việc không nổi, có thể tìm anh hỗ trợ.”
Diệp Như Hề cười cười, nói: “Được bận rộn như vậy khiến em rất thỏa mãn.”
Lục Tư Viễn bất đắc dĩ, Tiểu Hề luôn quật cường, không thích cầu xin người khác, anh có suy nghĩ muốn âm thầm hỗ trợ đều sẽ bị từ chối.
Trong lúc dùng cơm, Diệp Như Hề rõ ràng cảm giác được một tầm mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào người mình.
Cô nhịn không được ngẩng đầu, liền thấy Tạ Trì Thành đang ngồi ở phía
bàn đối diện.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, phía sau lưng Diệp Như Hề đều dựng đứng hết lông tơ, sởn gai ốc.
Ánh mắt Tạ Trì Thành thật sự có chút đáng sợ, giống như con báo vậy.
Cô tránh đi tầm mắt anh, cúi thấp đầu.
“Xảy ra chuyện gì thế? Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Không…rất ngon.”
Tại sao cô đã mò tới chỗ này mà vẫn có thể gặp phải Tạ Trì Thành?
Không đúng, cô chột dạ cái gì chứ? Cô cũng không phải đang làm ra chuyện gì có lỗi với anh.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Như Hề lại ngẩng đầu, phát hiện đối phương căn bản còn chưa có ý định dời tầm mắt, thậm chí khẽ cong cong khóe môi, như là đang cười với cô.
Diệp Như Hề bị nụ cười của anh dọa sợ rồi.
Tạ Trì Thành cũng không nghĩ tới lại gặp phải Diệp Như Hề ở chỗ này, ồ, còn có cả thằng nhãi nhà họ Lục kia nữa chứ.
Ngồi ở phía đối diện Tạ Trì Thành chính là hai người Dịch Thành Minh cùng Tôn Tử Hạo, trong khoảng thời gian này bọn họ đi cùng nhau tương đối nhiều, ngay cả nhà hàng này cũng là Dịch Thành Minh mãnh liệt kiến nghị mọi người tới.
Cho nên, ở thời điểm thấy Tạ Trì Thành rõ ràng đang thất thần, Dịch Thành Minh liền quay đầu nhìn theo tầm mắt anh, sau đó liền sửng sốt.
Mẹ nó, đúng là nghiệt duyên, tại sao đi đến đâu cũng đụng mặt thế?!
Dịch Thành Minh thật sự cảm thấy quá tâm linh, tại sao ba người bọn họ có lần tụ hội hiếm hoi nào cũng đều đụng mặt Diệp Như Hề thế?
Đang lúc Tôn Tử Hạo cũng muốn quay lại xem thế nào, liền bị Dịch Thành bắt lấy bả vai, nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có việc, đi về trước, đi thôi, chuột.”
Tôn Tử Hạo mang vẻ mặt ngẩn ngơ, nói: “Anh có việc thì túm theo em làm gì?”

Dịch Thành Minh mang vẻ mặt vô tội,
nói: “À? Vậy cậu muốn ở lại sao?
Tôn Tử Hạo run lên một chút, hiện tại cậu ta vẫn còn thấy chột dạ, nếu bây giờ phải ngồi một mình với anh Thành thì cậu ta không biết làm thế nào, liền nói: “Được, em và anh cùng về”
“Vậy thì, Trì Thành à, tôi với chuột đi về trước nhé.”
Tạ Trì Thành lạnh nhạt ừ một tiếng.
Dịch Thành Minh trực tiếp đem Tôn Tử Hạo túm đi rồi, xem như đã cứu cậu ta một phen, Dịch Thành Minh đã nhìn ra được, Tạ Trì Thành để ý người phụ nữ kia tuyệt đối không phải
chỉ là thoáng qua.
Kiểu phụ nữ này, vẫn nên là kính nhi viễn chi
thì tốt hơn.
Kính nhi viễn chi
là à một thành ngữ cổ, được trích từ “Luận ngữ-Ung dã” Trung Quốc của Khổng Tử .Được hiểu nôm na là là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ
ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại phải tự biết giữ khoảng cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.