Chương trước
Chương sau
“Tiểu Hề, anh biết em đã chạy qua chạy lại bận rộn một khoảng thời gian dài, nhưng chuyện này không thể tùy tiện quyết định được.”
Tư Nhữ tuy rằng là Lục Tư Viễn một tay gây dựng nên, nhưng không có nghĩa là anh có thể toàn quyền quyết định, phía trên công ty còn có ủy ban đầu tư, bọn họ không có khả năng thông qua một công ty đã bị phán quyết mất tư cách được.
“Tư Viễn, hãy cho em thời gian một tuần.”
Lần đầu tiên, ở trong công ty, Diệp Như Hề không có gọi hai tiếng ông chủ, mà là gọi thẳng tên anh.
Lục Tư Viễn lập tức hoảng hốt, trong lòng lại mừng rỡ như điên.
“Chỉ cần một tuần thôi , nếu còn không được, em sẽ từ bỏ.”
Lục Tư Viễn thở dài, nói: “Được, anh sẽ ém lại dự án một tuần nữa.”
Diệp Như Hề nở nụ cười biết ơn, nói: “Cảm ơn, em sẽ không khiến công ty phải chịu tổn thất đâu.”
“Em….Định làm cái gì?Tình hình
Viễn Huy đã như vậy rồi, cơ bản cứu không nổi nữa.”
“Không, vẫn còn có một biện pháp. Em phải thử một chút.”

Lục Tư Viễn lập tức nghĩ tới chuẩn bị đang làm cái gì, trợn mắt há hốc mồm: “Chuyện này không có khả năng, dưới tình hình này mà vội vàng đưa ra thị trường thì nắm chắc sẽ mang lại tổn thất lớn hơn nữa!”
“Nhưng chỉ cần thành công, người dùng quay trở lại, cũng không tệ hơn được tình hình bây giờ.”
“Tiểu Hề, em điên rồi.”
Lục Tư Viễn rõ ràng lời thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia thưởng thức.
Đây là người con gái anh thích, luôn có thể làm ra những hành động mà
người khác khỏng tưởng tượng được, cũng có thể vượt qua mọi chông gai bất chấp mưa gió.
Cái năm tham gia thi IBM kia đại khái cũng là như thế này, trong khi tất cả mọi người đều đang muốn từ bỏ, là Diệp Như Hề phát hiện ra lỗ hổng, xoay người lật ngược thế cờ, giành được chức quán quân.
Lục Tư Viễn cười cười ngay sau đó, nói: “Đêm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Sự cô từ chối, anh lại bỏ thêm một câu: “Đã cho em thời gian rồi, cũng không thể thời gian ăn bữa cơm cũng không có.”
Nói xong, khuôn mặt Lục Tư Viễn còn mang theo vẻ ủy khuất.
Diệp Như Hề xấu hổ nuốt xuống lời từ chối trên đầu môi.

Trong khoảng thời gian này Lục Tư Viễn quả thật không làm ra hành động nào vượt giới hạn cả, thậm chí trong chuyện quan trọng thế này cũng đồng ý kéo dài thời gian cho cô, ăn một bữa cơm mà còn từ chối thì có vẻ như cô không có tình người rồi.
“Được.”
Ý cười của Lục Tư Viễn càng sâu, nói: “Tan tầm em chờ anh một chút, anh sẽ đặt chỗ nhà hàng rồi chở em
qua đó luôn.
“Được.”
Thấy Diệp Như Hề đồng ý rồi, tâm trạng cả ngày hôm đó của Lục Tư Viễn cũng tốt lên, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được .
Đường Anna nhìn thấy, trái tim như bị đâm một nhát, có thể khiến Lục Tư Viễn vui vẻ như vậy, cũng chỉ là chuyện liên quan tới Diệp Như Hề mà thôi.
Đường Anna nỗ lực thuyết phục chính mình, Diệp Như Hề chẳng bao lâu nữa sẽ bị sa thải mà thôi, tạm thời chịu đựng, nhà họ Tôn bên kia cũng
đã nghe tin rồi làm chút chuyện, chỉ cần Viễn Huy không gượng dậy được, Diệp Như Hề cũng lên không nổi.
Lục Tư Viễn đặt nhà hàng ở khá xa, tận trên núi, nhà hàng ở giữa lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp
Lúc con xe Bentley Lục Tư Viễn vừa dừng lại đã có người lại đây dẫn đường, xem ra anh là khách quen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.