Chương trước
Chương sau
Tài xế Lý liền vội hỏi, “Cô Ngôn, cô không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, vội vàng ngồi thẳng, nói: “Không có việc gì.”
Tài xế Lý thấy cô không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.
Đến lâu đài cô vừa xuống xe thì đụng phải Mặc Tây Quyết đi tới nhíu mày, rất kinh ngạc hỏi, “Không phải em đi núi Sen sao?” Cô mới ra ngoài hơn một giờ, đừng nói trở về, bây giờ có khi còn chưa đi được nửa đường đâu.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười nói: “Em không đi."
“Thể em đi đâu?”
“Lúc đầu muốn đi, xong lại có việc, giải quyết xong rồi nên trở lại” Ngôn Tiểu Nặc mơ hồ nói, sau đó lại nói sang chuyện khác, “Em đi thư phòng xem sách.”
Nói xong, cô đi thắng vào trong mà không đợi Mặc Tây Quyết nói thêm.
Mặc Tây Quyết lông mày nhíu chặt hơn, nhìn tài xế Lý muốn nói lại thôi anh lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Tài xế Lý trong lòng run lên, lời nói chưa kịp nghĩ đã bật ra, “Tôi không biết chuyện cụ thế thế nào, nhưng cô Ngôn vốn muốn đi Liên Sen, nhưng vừa lên xe được một lúc thì cô ấy nhận được điện thoại, bảo tôi đưa cô ấy đến Phẩm Hiên trên đường Oanh Phi, cô ấy ngồi đó khoảng nửa giờ liền quay lại”
Không chỉ làm mọi thứ rõ ràng, mà còn tiết lộ rất nhiều thông tin.
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh như nước.
Tài xế Lý không dám ở lại lâu, lập tức liên rời đi.
Người có thể làm cho cô nghe xong lập tức chạy tới, ngoại trừ anh và cô Toàn Cơ, chỉ có thể là Phó Cảnh Dao.
Thấy cô bảo vệ Phó Cảnh Dao như thể, chuyện gì cũng nghĩ cho cô ấy, thậm chí vì để ý tâm trạng của Phó Cảnh Dao mà không dám cùng anh công khai.
Anh vốn nghĩ Phó Cảnh Dao đối xử với cô là thật lòng, thật không nghĩ đến... Mặc Tây Quyết mắt đen hơi híp, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nếu đã như thế, nhà họ Phó mời anh cũng không cần đi nữa.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chạy đến phòng sách, đóng cửa lại và thở ra một hơi, suýt chút nữa bị anh phát hiện.
Cô muốn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình sợ anh phát hiện ra tâm trạng của mình không tốt, đến lúc đó người bị tội chính là Phó Cảnh Dao.
Mặc dù những gì xảy ra hôm nay khiến cô rất không thoải mái, nhưng mình cũng chưa nói sự thật cho cô ấy, cô ấy không hiểu cũng là bình thường.
Phó Cảnh Dao đã giúp cô rất nhiều, cô từ bỏ xin học bổng quốc gia một lần cũng không sao.
Nhưng chuyện cô không thể xem nhẹ chính là cảm giác bất an trong lòng cô.
Ngôn Tiểu Nặc điều chỉnh tâm trạng tiêu cực của mình tiếp tục xem sách.
Một tràng một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, “Vào đi”
Bên ngoài không có trả lời, nhưng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa tiếng gõ càng trở nên dày và nặng hơn.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Tú Cầu trực tiếp đứng lên ghé vào ngang hông cô, cô giật nảy mình, một lát sau mới phản ứng được, xoa đầu nó bất đắc dĩ nói, “Tú Cầu, mày lợi hại thật đấy, còn biết gõ cửa, sao mày giỏi thế?”
Tú Cầu thấy cô đang nói chuyện với mình, đầu cọ vào lòng cô như đang đáp lại trông đến là đắc ý.
Ngôn Tiểu Nặc mang Tú Câu cầu trở lại chỗ ngồi của mình, Tú Cầu nhìn thấy cô ngôi cũng không khách khí trực tiếp nhảy tới chỗ của Mặc Tây Quyết ngồi xuống.
“Tú Cầu, em để Mặc Tây Quyết nhìn thấy sẽ đánh em đó” Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được bật cười.
Tú Cầu nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đặc trưng, dụi đầu vào tay cô đôi mắt đen to tròn nhìn cô như đang cầu xin cô.
Cô bất đắc dĩ, sờ lên đầu nó rồi tiếp tục xem sách, dù sao Mặc Tây Quyết ra ngoài đi làm rồi nên trước giờ cơm sẽ không trở về, cô đến lúc đó mang nó xuống dưới lầu ăn cơm là được.
Nhưng hình như ông trời cứ thích trêu đùa cô, lúc cô đang sửa bản phác thảo thiết kế, luôn cảm thấy có hơi lạnh phả vào cổ cô.
Không đúng, hệ thống sưởi mở rồi mà.
Cô chậm rãi nhìn về phía cửa, người đàn ông đứng đó như một tác phẩm điêu khắc, khuôn mặt đẹp trai lúc này lạnh lùng như băng.
Đôi mắt đen của anh nhìn Tú Cầu đang ngồi chỗ của mình, Tú Cầu ai oán một tiếng lập tức nhảy xuống tới, chui xuống dưới bàn sách.
Cô vội vàng đứng lên, cười nói, “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng, gọi người đến đổi cho mình một chiếc ghế gỗ đàn hương.
Tú Cầu tranh thủ lúc cửa không có ai, xông ra ngoài như một mũi tên, tốc độ kia quả thực rất nhanh, làm nó suýt chút nữa đụng phải cửa phòng ngủ chính ở đối diện.
Mặc Tây Quyết mày kiếm nhíu lại, trông rất ghét bỏ.
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ cười cười, nhân lúc người làm đang đối ghế, kéo cái ghế kia sang bên cạnh.
Mặc Tây Quyết không hiểu hỏi: “Sao không mang cái ghế kia ra chỗ khác?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Để Tú Cầu ngôi, dù sao nó cũng ngồi rồi” Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng chăm chú, lại có mấy phần chờ mong, Mặc Tây quyết thân sắc có chút hòa hoãn, thấy tâm trạng cô không tốt nhẹ gật đầu, xem như đồng ý.
Thấy anh cho phép, đôi mắt của cô lập tức sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên động lòng người. Mắt anh nhìn cô càng sâu thẳm.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng bút trong tay lại không nghe lời cô.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của anh, cô
ngẩng đầu lên, môi liền bị anh hôn.
“Ưm..” Cô ngửa đầu, cổ có chút đau nhức.
Anh lập tức đưa tay ôm lấy ót cô.
Khi anh buông cô ra, cô khẽ hỏi: Hôm nay anh không đến công ty sao?”
“Không cần”
Thật ra không phải không cần, mà là anh đã nhanh chóng hoàn thành tất cả công việc vội trở về bên cô.
Ngôn Tiểu Nặc lông mi chớp chớp, không nói gì.
Mặc Tây quyết tà mị cười một tiếng, “Em đang mời anh sao, vật nhỏ.”
“Em không có” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng quay đầu đi, ôm sách vào ngực, dáng vẻ Anh không được phép bắt nạt cô.
Mặc Tây Quyết vốn cũng chỉ muốn trêu chọc cô, không nghĩ sẽ làm gì, cười vuốt tóc cô.
Ngôn Tiểu Nặc dành cả ngày trong lâu đài đọc sách không mệt mỏi, buổi tối vừa mới ăn cơm xong lại nhận được điện thoại của Phó Cảnh Dao.
Hẹn cô đến Diệp Thành.
Đó là một hộp đêm rất nổi tiếng ở thành phố S. Ngôn Uyển Cừ là khách quen ở đó, cô không cần suy nghĩ liên trực tiếp từ chối.
Nhưng Phó Cảnh Dao nói cô đang ở đó một mình.
Tự nhiên cô ấy lại chạy đến đó làm gì? Ngôn Tiểu Nặc mặc dù không muốn đi, nhưng một cô gái nửa đêm còn ở đó cô không yên tâm.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lập tức gọi cho Phó Cảnh Thâm, nói với anh hãy đến Diệp Thành trong thời gian ngắn nhất.
Mặc Tây Quyết không ở đây, cô đi nhanh về nhanh được là tốt nhất.
Ngôn Tiểu Nặc nhờ tài xế Lý đưa cô đi tài xế Lý còn có chút kinh ngạc, “Cô Ngôn, cô muốn đi Diệp Thành sao?”
“Đến đó có chút việc” Ngôn Tiểu Nặc cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh rồi lại böi thêm một câu, “Đi sớm về sớm là tốt nhất”
Tài xế Lý nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ông còn tưởng rằng cô Ngôn đến đó chơi bời, vì đó không phải là nơi mà những cô gái tốt nên đến.
Đến trước cửa Diệp Thành cô nắm thật chặt áo áo lông chồn màu hồng, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.
Bây giờ là tám giờ tối, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều người đến đây mua vui, Ngôn Tiểu Nặc chịu đựng các loại mùi gay mũi, tìm kiếm Phó Cảnh Dao trong đám đông.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Cảnh Dao nhưng âm thanh bên trong quá ồn ào, Phó Cảnh Dao không nghe máy.
Cô đứng lại để tìm Phó Cảnh Dao lại thấy một người phục vụ đi đến nhìn thấy người đẹp như cô ăn mặc cũng rất lộng lẫy liền hỏi, “Cô ơi, cô có cần giúp gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc biểu cảm lãnh đạm, "Không cần”
Nhân viên phục vụ ngượng ngùng rời đi, đôi mày đôi mi thanh tú cau lại, lại thoáng nhìn thấy bóng dáng Phó Cảnh Dao ở trước cửa phòng vệ sinh.
Cô bước nhanh tới.
Mái tóc dài của Phó Cảnh Dao màu nâu sẫm, mặc một chiếc váy màu đỏ rực, khuôn mặt trắng như tuyết cùng với đôi môi đỏ như ngọn lửa. Đôi mắt hạnh to tròn thêm một chút men say trở nên phong †tình vạn chủng, ở đây dường như đã có rất nhiều người đàn ông chú ý đến cô.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng kéo Phó Cảnh Dao vội vàng hỏi, “Sao cậu lại chạy đến đây? Có chuyện gì chúng ra về nhà nói."
Phó Cảnh Dao nhìn thấy người đến là cô nở nụ cười, nói: “Uyến Cừ, cậu đến rồi, chúng ta uống mấy ly nhé?”
Ngôn Tiểu Nặc chân mày nhíu chặt hơn: “Cậu uống say rồi, tớ đưa cậu về.”
Phó Cảnh Dao lắc đầu, cho dù cô có nói thế nào cùng không chịu về.
Phó Cảnh Thâm còn chưa đến, Ngôn Tiểu Nặc cũng không biết làm thế nào, thêm nữa cô còn trói gà còn không chặt, Phó Cảnh Dao đứng lại không vững, ra khỏi đây trước rồi nói.
Ngôn Tiểu Nặc dụ dỗ lôi kéo mãi cuối cùng cũng an toàn đưa được Phó Cảnh Dao ra ngoài.
Cô đang muốn gọi tài xế Lý đến, lại nghe được Phó Cảnh Dao ghé vào đầu vai cô nghẹn ngào thút thít khóc, giọng nói vô cùng uỷ khuất, “Vì sao, vì anh ấy không đến, vì sao anh ấy không..."
Ngôn Tiểu Nặc nhất thời không kịp phản ứng, nhẹ giọng hỏi: “Ai không đến?”
“Mặc Tây Quyết, lúc đầu ông nội tớ nói anh ấy đã đồng ý đến nhà họ Phó, nhưng giờ anh lại nói anh ấy không đến”
“Huhu... tớ khó khăn lắm mới cầu xin ông nội tớ mở miệng với anh ấy, cầu xin ông nội để đem tớ gả cho anh ấy, anh ấy rõ ràng đã đồng ý, giờ lại nói không đến...”
Ngôn Tiểu Nặc trợn tròn mắt, lầm bầm hỏi: “Mặc Tây Quyết đáp ứng đính hôn cùng cậu?”
“Chưa” Nước mắt Phó Cảnh Dao lăn dài, “Tớ muốn mời anh ấy đến nhà mới nói, nhưng hôm nay anh ấy lại nói anh ấy sẽ không đến nhà tớ...
Ngôn Tiểu Nặc nghe cô nói, cười khổ: “Cậu muốn lấy học bổng quốc gia để cầu xin ông chuyện này à?”
Phó Cảnh Dao khẽ gật đầu, tiếp tục tố khổ: “Anh tớ hỏi anh ấy vì sao không đến, anh, anh ấy nói tớ chọc đến một người quan trọng của anh ấy không vui nên anh ấy mới không tới, nhưng nhưng tớ cũng không biết đã chọc đến người nào, nếu như tớ biết chắc chắn tớ sẽ đi xin lỗi, xin lỗi cho đến khi cô ấy chịu tha thứ cho tớ.”
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó như bị sét đánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.