Chương trước
Chương sau
Lý Tịnh tức giận đỏ bừng cả mặt, cắn răng nghiến lợi nói, “Được lắm, hoá ra là chúng ta bị nha đầu chết tiệt kia đùa bỡn, tôi phải đi tìm Mặc Tây Quyết nói rõ ràng, nói cho nó biết nha đầu chết tiệt kia bụng dạ khó lường.”
Ngôn Ngọc Thanh cau mày, nghiêm giọng quát lớn: “Cô đứng lại cho tôi!"
Ngôn Uyển Cừ nói, “Mẹ, mẹ đứng quá xúc động, nếu Ngôn Tiểu Nặc chết cũng không thừa nhận thì làm thế nào? Mẹ đừng quên, Mặc Tây Quyết bây giờ không hề tin tưởng mẹ, anh ấy chỉ biết che chở cho cô ta mà thôi.”
Lý Tịnh nghe thế gào lên, “Giờ chẳng lẽ để cô ta thích làm gì thì làm?” Bà ta nói xong liền cảm thấy sợ hãi bất an, “Chúng ta trước đây đối xử với nó như thế, chắc giờ nó sẽ tìm cơ hội để trả thù, còn Mặc Tây Quyết ra tay giúp đỡ, chúng ta có còn đường sống không?”
Ngôn Uyển Cừ vội vàng nói: “Bố mẹ, hai người yên tâm, con đã có kế hoạch chi tiết, chúng ta sang bên kia nói”
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau trở lại lâu đài rồi đi thăm Tú Cầu trước.
Duy Đức tự mình thu xếp người chăm sóc Tú Cầu, không chỉ vậy, ông còn thường ra ngoài chơi với nó, Tú Cầu được Ngôn Tiểu Nặc tự mình đưa về nên Mặc Tây Quyết đương nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở, vì thế nó sắp thành bá chủ ở lâu đài không biết chừng.
Mặc Tây Quyết thấy cô đi xem chó, phân phó người làm chuẩn bị bữa khuya rồi đi tắm rửa.
Ngôn Tiểu Nặc dắt Tú Cầu ra chỗ Duy Đức chơi một lúc, lúc trở về đã gần 9 giờ.
Hôm nay lúc gặp Ngôn Uyển Cừ cô có hơi bất an, luôn cảm thấy Ngôn Uyển Cừ đang có một âm mưu lớn.
Nếu như cô ta coi trọng Mặc Tây Quyết, cô ta chắc chắn sẽ đến tập đoàn Đế Quốc, hoặc tới trước mặt anh để bộc lộ tài năng mới đúng, phí nhiêu công sức trên người Phó Cảnh Dao như thế để làm gì? Chỉ để chọc tức cô? Để cô khó chịu? Chắc chắn không phải, tuyệt đối không phải.
Ngôn Tiểu Nặc đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng người làm gọi cô. “Cô Ngôn, bữa khuya đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời cô về ăn”
“Bữa khuya?”
“Cậu chủ phân phó chuẩn bị cho cô.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, “Tôi biết rồi, đến ngay đây”
Mặc Tây Quyết tắm rửa xong ra, phát hiện cô đang ngồi trước bàn ăn bữa khuya, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng như ngọc, khóe môi nhếch lên một vòng cung xinh đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc ngửi thấy một mùi thơm mát lạnh, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Mặc Tây Quyết, cặp mắt đào hoa vương ý cười.
Mặc Tây Quyết không cười nữa từ tốn nói một câu, “Ăn nhanh lên”
Nói xong, anh liền dứt khoát quay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc tay cầm thìa không nhịn được bật cười.
Mặc dù đã thi xong nhưng trường còn muốn tổ chức một bữa tiệc cuối năm. Thành thật mà nói, Ngôn Tiểu Nặc không muốn đi.
Chuyện này rất không có nhân tính, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, hầu hết các học sinh đều bắt đầu lên tàu về nhà. Ai còn kiên nhẫn đi xem buổi biểu diễn tối chứ.
Vì thế người tham dự chỉ có thể là người sống tại thành phố S.
Ngôn Tiểu Nặc đang muốn về Liên Sơn thăm bà ngoại, ngồi trên xe thì nhận được điện thoại của Phó Cảnh Dao.
“Uyển Cừ, cậu có rảnh đi chơi không?” Giọng Phó Cảnh Dao rất ôn nhu ngọt ngào.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười trả lời, “Rảnh, cậu ở đâu?”
“Nhà hàng Phẩm Hiên trên đường Oanh Phi, tớ ở bàn số 4 đợi cậu.” Nói xong cúp điện thoại như sợ cô sẽ từ chối.
Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại trâm mặc một chút, “Tài xế Lý, không đi Liên Sen nữa, chúng ta đi Phẩm Hiên trên đường Oanh Phi."
Tài xế Lý nhẹ giọng đáp ứng, chở cô tới đó.
Ngôn Tiểu Nặc bảo ông đi trước, không cần quay lại đón cô, rồi bước vào Phẩm Hiên bàn số 4.
Đúng như dự đoán, Phó Cảnh Dao đang ngôi đối diện Ngô Uyển Cừ.
Ngôn Tiểu Nặc mặc dù trước đó mơ hồ đoán được, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy trong lòng vẫn thäm thở dài.
Ngã xuống cùng một chỗ chắc chắn không phải là phong cách của Ngôn Tiểu Nặc, vì thế cô quyết định lấy tĩnh chế động, để mọi thứ tự nhiên một chút.
“Cảnh Dao” Ngôn Tiểu Nặc trước tiên chào hỏi Phó Cảnh Dao rồi nhàn nhạt liếc Ngôn Uyển Cừ, “Cô cũng ở đây à”
Ánh mắt của Ngôn Uyển Cừ đong đầy ý cười, “Cuối cùng em em cũng đến rồi, ngôi đi, bọn chị đã giúp em gọi nước cam và bánh matcha yêu thích nhất rôi.”
Ngôn Tiểu Nặc từ tốn nói một câu: “Có lòng rồi, cảm ơn.”
Phó Cảnh Dao thấy thái độ của cô với Ngôn Uyến Cừ vân lãnh đạm trong lòng thở dài, cười nói: “Hôm nay tớ mời nha, đến đây làm trung gian, hai người cụng ly một cái, trước đây có gì không vui thì bây giờ xí xóa nhé.”
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên, chợt buông xuống, không nói gì.
Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy liền giật mình, đây mới là Ngôn Tiểu Nặc của ngày xưa, cô sẽ không ngậm bồ hòn, có gì không vui đều hiện hết lên mặt.
Nghĩ đến đây Ngôn Uyển Cừ bưng ly trà sữa của mình lên, chân thành nói: “Thật xin lỗi, trước kia là chị có lỗi với em, hôm nay ở đây xin lỗi em.”
Ngôn Tiểu Nặc giương mắt lên nhìn Ngôn Uyển Cừ một hồi, mới cầm lấy ly của mình, cụng ly với cô ta.
Phó Cảnh Dao hiển nhiên hết sức cao hứng, vui vẻ nói: “Ai nha, thế này mới đúng chứ, đều là người thân. Có chuyện gì không thể giải quyết chứ?”
Nụ cười trên mặt Ngôn Uyến Cừ ngọt ngào động lòng người, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc, không ngờ Ngôn Tiểu Nặc lại nghe lời Phó Cảnh Dao hoá giải thù hận với cô? Đúng là trò cười.
Chiều hôm qua Phó Cảnh Dao vừa để Ngôn Tiểu Nặc leo cây, dựa vào tích cách trước đây của cô chắc chắn sẽ làm gì đó để kéo dạ Phó Cảnh Dao về phía mình, nếu không làm sao cô có thể cái gì cũng không nói.
Nhìn vào nụ cười giả dối trên khuôn mặt của Ngôn Uyển Cừ, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra cô đã thành công đánh lừa cô ta!
Một lúc sau, phục vụ mang bánh matcha lên khiến trong lòng Ngôn Tiếu Nặc khẽ động, có vẻ như hai người họ đã ở đây trò chuyện một lúc lâu rồi.
Ngôn Tiếu Nặc trong lòng cười lạnh, cầm lấy muỗng inox nhẹ nhàng nếm thử một miếng bánh, liền nghe thấy Phó Cảnh Dao ở một bên hỏi, “Ăn ngon chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Phó Cảnh Dao, trông rất thuần khiết trong trẻo nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo.
“Mùi vị không tệ” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng cười một tiếng.
Phó Cảnh Dao cười nói: “Vậy cậu ăn thêm gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, từ chối khéo, “Không cần đâu, bánh matcha này là đủ rồi”
Phó Cảnh Dao không nói nữa, nhưng lại quay sang nói với Ngôn Uyển Cừ, “Em cậu sợ ăn nhiều đồ ngọt sẽ béo hay sao? Đừng lo, ở đây có cà phê, không cho nhiều đường, sẽ không béo đâu.”
Sợ béo? Người cô mảnh khảnh thế này còn nói mình sợ béo?
Ngôn Uyển Cừ nói như vậy, chắc chỉ muốn thăm dò minh thôi.
Ngôn Tiểu Nặc nhàn nhạt từ chối, “Buổi sáng tớ đã ăn rồi, mới không bao lâu lại ăn tiếp thật sự không ăn được”
Lý do của cô rất đường hoàng, Phó Cảnh Dao cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao cô cũng không muốn để Ngôn Tiểu Nặc quá nhiều, miếng bánh matcha đó trông nhỏ, nhưng năng lượng cũng không nhỏ.
Ngôn Uyển Cừ gật gật đầu, không nói gì thêm.
Ngôn Tiểu Nặc ăn hai miếng rồi không muốn ăn nữa muốn tìm lý do rời đi.
Phó Cảnh Dao lại hỏi cô, “Đúng rồi, cậu thấy lần này thi thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc thành thật trả lời: “Tớ thấy cũng được.”
Phó Cảnh Dao nghe thế, mắt to lóe lên, nói: “Thế chắc thành tích cũng không tệ lắm?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy trong mắt cô có chút do dự không biết cô muốn nói gì, trực tiếp hỏi, “Sao thế?”
Phó Cảnh Dao cúi đầu vặn vặn ngón tay.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô không hiểu lại nhìn về phía Ngôn Uyển Cừ mà cô ta lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nhàn nhã uống trà sữa, trông như không liên quan đến cô ta.
Có một số việc, muốn tránh cũng không được.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi”
Ngôn Tiếu Nặc nghe thấy sự bất lực trong giọng nói của mình.
Phó Cảnh Dao cần môi, trầm thấp nói: “Ừm, nếu lần này tớ nhận được học bổng quốc gia ông nội tớ sẽ đáp ứng tớ một chuyện...tớ...”
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được thở dài, “Ông nội cậu đáp ứng cậu chuyện gì? Rất quan trọng sao?”
Không phải là 'ông nội Phớ, mà trực tiếp gọi 'ông nội cậu.
Phó Cảnh Dao không chú ý cô thay đổi cách gọi, chỉ đỏ mặt.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn ép buộc cô, lạnh nhạt nói: “Tớ có thể làm gì?”
Phó Cảnh Dao lại do dự một lúc lâu mới nói: “Tớ muốn... cậu có thể từ bỏ việc xin học bổng quốc gia không?”
Ngôn Tiểu Nặc trâm mặc không nói.
Phó Cảnh Dao không đành lòng cô, cũng không nói thêm gì nữa nhưng Ngôn Uyến Cừ lại lên tiếng, “Em họ, em xem em bây giờ đã là người thiết kế vương miện cho hoàng hậu Olina rồi, còn để ý đến chút tiền học bổng này? Chị Cảnh Dao bình thường chắc chắn không phải người hay mở miệng cầu xin người khác, nhưng chuyện này đúng là không còn cách nào khác..."
Ngôn Tiểu Nặc nặc hít sâu một hơi, cười cười: "Vậy được, tớ không xin nữa.”
Mặc dù cô không biết Phó Cảnh Dao muốn làm gì, nhưng tình huống lúc này không cho phép cô từ chổi.
Ánh mắt Phó Cảnh Dao bỗng nhiên sáng lên khiến trong lòng cô đột nhiên nhảy một cái.
Ngôn Tiểu Nặc mặt không đổi sắc nói, “Tớ còn có việc, đi trước.” Phó Cảnh Dao khẽ giật mình trông hơi bất an, đỏ mặt thì thào nói, “Cậu không giận chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc cười một tiếng, lắc đầu, “Làm sao có thể, cô Toàn Cơ bảo tớ đi xử lý chút việc, tớ muốn về chuẩn bị”
Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, gật gật đầu, “Vậy cậu mau đi đi, đừng chậm trễ ”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu với Ngôn Uyển Cừ rồi trực tiếp rời đi.
Từ Phẩm Hiên đi ra cô không biết trong lòng mình là tư vị gì chỉ cảm thấy buồn lòng.
Cô bước nhanh về phía trước, đường phố người đến người đi nhưng cô chỉ cụp mắt xuống, cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại vô cùng khó chịu.
Một lúc lâu sau cô gọi cho tài xế Lý đưa cô về lâu đài. Ngồi trên Lamborghini, cô đóng chặt cửa sổ, ngồi một mình ở ghế sau, đầu dựa vào đệm bên cạnh cửa sổ, biểu cảm hết sức ảm đạm.
Tài xế Lý đang lái xe phía trước nhìn thấy cô như thế giật nảy mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.