Hương Hoa Hồng, bên trong Thủy Ngạn Lam.
Diệp Thư nằm dài trên nệm, tay cầm chai rượu đỏ đã cạn phân nữa, lắc lắc.
"Khốn kiếp, tất cả đều là đồ khốn kiếp.. Tôn Nam Tước, anh tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi nhất định đánh anh một trận!"
Tất cả đều là người trưởng thành, ngay khoảnh khoắc Diệp Thư không thể ngăn cản được Âu Lâm Lâm, cũng hiểu rất rõ, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Chỉ là, dù biết rõ kết quả là như thế nhưng vẫn không cam lòng.
Cô không thể làm gì, không thể làm gì được!
Diệp Tâm Ngữ nói đúng, hiện tại cô giống như một con chó không có chủ!
Mất người thân, mất gia sản, ngay cả người bạn tốt cũng bị cô làm phiền..
Một làn gió mát thổi qua những bông hoa Hòe trên bờ biển, cánh hoa trắng bay ra điểm nhẹ trên chóp mũi cô.
Mùi hương thơm ngát, Diệp Thư không tự chủ được đánh một cái hắc xì hơi.
Đúng là thật chóng mặt.
Tay phải gõ mấy cái vào đầu, cô ngồi xếp bằng ở trên sàn gỗ, ngửa mặt, lại là một ngụm lớn.
Cảm giác cồn cào nóng rát lan từ cổ họng đến dạ dày.
Cảm giác khó chịu khiến cô không nhịn được nôn mửa dữ dội trên chiếc ghế gỗ Lê.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị nôn ra ngoài, cảm giác này, đau đớn không nói nên lời nhưng lại có chút thoải mái khiến cô nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Thư trở mình, nằm ngửa trên sôfa, mái tóc đen xoăn buông xuống, đuôi tóc xõa ra trên mặt hồ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087068/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.