" Nổi tiếng trở lại, hahaha, nếu không phải vì tôi, Âu Lâm Lâm sẽ không như bây giờ! Cô ấy rất bướng bĩnh, cố gắng đi từ dưới lên, nhưng bởi vì giúp tôi nên bị chèn ép khắp nơi! Tôi chính là người có tội, người có tội!"
Diệp Thư cầm lấy bình rượu, trực tiếp rót vào cổ họng.
Chất lỏng màu đỏ tràn ra, chảy dọc theo đôi môi đỏ mọng của cô, qua chiếc cổ trắng như thiên nga của cô, mang theo hơi thở thơm mát mê hồn.
" Chậc chậc....Đối mặt với vưu vật như vậy, cho dù vô năng cũng sẽ có phản ứng thôi!" Hầu kết Tôn Nam Tước chuyển động, anh ta lảo đảo đứng dậy, dìu Âu Lâm Lâm say bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.
" Đi đâu vậy? Tên hỗn độn này, anh muốn...muốn làm gì Lâm Lâm của chúng tôi, làm gì hả?" Diệp Thư đứng lên muốn đuổi theo, nhưng chân đã không còn nghe theo sai bảo.
Chân trái vấp chân phải, cả người cô té nhào trên niệm.
Tiếng cười trầm thấp của Tôn Nam Tước vang lên: " Yên tâm đi, chỉ cần cô có thể thu phục anh ta thì vị trí nữ chính trong vở kịch thứ hai của tôi, chính là Âu Lâm Lâm!"
Tôn Nam Tước dìu Âu Lâm Lâm đi ra khỏi Hương Hoa Hồng.
Bên ngoài trời đã về đêm, cơn gió buổi tối của tháng bảy thổi vào mặt, gió mát nhẹ xen lẫn chút hơi nóng càng làm lòng người thêm xao động.
Âu Lâm Lâm cả người bám vào Tôn Nam Tước: " Tôn Nam Tước, tôi thích anh, đã lâu lắm rồi...."
Đôi môi đỏ mọng đưa tới.
Tôn Nam Tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087067/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.