"....." Cố Tả Thành trầm mặc, tay nắm chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Hai tay Diệp Thư chống lên bàn trà, nghiêng người đến gần hắn, âm thanh du dương vang lên: " Làm không được? Vậy thì đừng tùy tiện đem tính mạng ra thề! Dù sao, gia đình anh chỉ có một mình anh là đứa con trai độc nhất, mà Cố thiếu gia anh cũng chỉ có một cái mạng, nếu bởi vì thề thốt làm cho tuyệt tự tuyệt tôn thì không có tốt đâu."
Mắt Diệp Thư long lanh chiếu vào trong đáy mắt của Cố Tả Thành. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, run run vươn tay về phía cô: " Thư nhi..."
Diệp Thư thoải mái đứng lên, tránh đi đụng chạm của hắn, trong mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ không chút che giấu.
" Trên đời này, con cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân lại có rất nhiều. Anh không làm được đâu! Anh không làm được thì có rất nhiều người giúp tôi làm được. Cho nên, Cố thiếu gia anh không cần chạy tới trước mặt tôi giả bộ yêu thương. Tôi không thấy hiếm lạ. Đi thong thả, không tiễn!"
Diệp Thư uyển chuyển xoay người đi lên lầu.
Tiếng giày cao gót bước lên bậc thang gỗ, từng tiếng một, đặc biệt rõ ràng. Giống như dẫm lên đỉnh trái tim của Cố Tả Thành, khiến người ta đau đớn.
Ngay khi Diệp Thư bước vào phòng ngủ, cô đã gọi điện thoại cho tổ chức từ thiện lớn nhất Tân Thành – Tổ Chức Chấp Cánh Ước Mơ lấy danh nghĩa Cố Tả Thành, những món đồ hắn đưa cho cô nhà, tiền, xe cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087053/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.