Diệp Thư dừng lại, ngoái đầu nhìn lướt qua Cố Tả Thành.
Hắn đem ra từng món đồ bên trong túi da bò ra.
Một thẻ vàng phụ, hai bộ chìa khóa, bên cạnh là hợp đồng mua bán nhà.
Đáy mắt Diệp Thư hiện lên tia bi thương nhàn nhạt.
Mười năm......Cố Tả Thành đem tình cảm mười năm của bọn họ định giá thành một tấm thẻ, một căn biệt thự và một chiếc xe hơi sang trọng.
Thật "quý giá" khiến người ta phẫn nộ!
Nhìn thấy ánh mắt không đúng của Diệp Thư, Ôn Mỹ Lan sợ cô từ chối, vội vàng bỏ những thứ đó vào lại túi da bò và ôm vào lòng.
" Mẹ đã nói Tả Thành không phải là người bạc tình bạc nghĩa. Rõ ràng rất chu đáo, còn nhớ đến Diệp Thư nhà chúng ta. Cảm ơn con Tả Thành, mẹ thay Diệp Thư chúc con tân hôn vui vẻ"
" Chờ một chút" Diệp Thư xoay người lại, mỉm cười xinh đẹp, bước đến từng bước một.
Ôn Mỹ Lan nắm thật chặt túi da bò trong ngực, sợ Diệp Thư đem những đồ này trả lại cho Cố Tả Thành. Bà không vui đứng lên giáo huấn: " Đứa nhỏ này, con làm cái gì vậy? Đây là ý tốt của Tả Thành, con đừng không biết tốt xấu!"
Diệp Thư vẫn đi đến trước mặt Ôn Mỹ Lan rồi mới dừng lại. Cô đưa tay trực tiếp cầm lấy đi túi da Ôn Mỹ Lan đang ôm trong ngực.
" Anh nói rất đúng. Cố thiếu gia đối với tôi " tình nghĩa sâu nặng" như vậy. Tôi làm sao có thể phụ lòng được. Cảm tạ Cố thiếu gia."
Diệp Thư cầm túi da quơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087052/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.