Trạch Cầm viên. Ba mươi phút sau. Xe vừa dừng trước cửa thì Trầm Tịch Dương đã vội vàng bước ra. Mạc Tu Nghiêu tưởng cô nổi giận, không nhịn được mà mở miệng trước, "Trầm Tịch Dương, em đứng lại cho anh!" Trầm Tịch Dương nghe vậy thì cơ thể khựng lại, cô cố nín cười, thì ra người này tưởng cô giận anh ta! "Có chuyện gì?" "Lần sau không cho phép làm lơ anh! "Ah? Anh không phải ghen?" Mạc Tu Nghiêu mở cửa xe bước ra, nắm chặt lấy bàn tay của cô, còn không quên đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ, bá đạo nói, "Không ghen! Anh rõ ràng là bạn trai danh chính ngôn thuận của em! Vậy mà cả buổi em tiếp chuyện với Sở Kinh Lan, mà hai chúng ta mới hẹn hò được hai tiếng, hai mươi bảy phút, năm mươi mốt giây!" "................" Người này đích thực hẹp hòi a! Không phải cô muốn làm quen với thế giới của anh ấy sao??? Trầm Tịch Dương còn chưa kịp nói gì thì thấy Khanh bảo bối đang đứng từ xa, hai tay đút túi quần nhìn về phía họ. Trầm Tịch Dương lập tức thoát khỏi ma trảo của ai kia, chạy như bay về phía Trầm Huân Khanh, đưa tay bịt mắt bé:"Bảo bối không thấy gì! Bảo bối không nhớ gì!" "Bảo bối không thấy gì! Bảo bối không nhớ gì!" "Bảo bối không thấy gì! Bảo bối không nhớ gì!" Cứ như vậy Trầm Tịch Dương lặp đi lặp lại thần chú thôi miên cô học được trên TV. Trầm Huân Khanh, "..............." Ai đó làm ơn hãy nói người phụ nữ thiểu năng này không phải mẹ bé đi! "Mami, bảo bối không phải đứa con nít lên ba không biết gì!" Trầm Tịch Dương nhún vai thản nhiên nói, "Nhưng bảo bối là đứa con nít lên năm a!" Trầm Huân Khanh, ".............." Mami đi với lão cha nửa ngày, đã học được cái tính xấu độc mồm độc miệng đó rồi! Ba người vừa dọn xong đống đồ ăn của Sở Kinh Lan thì Mạc Tu Nghiêu nhận được điện thoại cần đến công ty gấp. Khanh bảo bối trông thấy mami nhà mình lưu luyến tiễn biệt lão cha thì mở miệng châm chọc, "Người cũng thật không có tiết tháo nha! Bảo bối còn nhớ mấy hôm trước ai đó còn thề sống thề chết không bao giờ quay lại với lão cha đó!" Trầm Tịch Dương được hưởng chút thần khí từ Mạc Tu Nghiêu, tu vi đã tăng cao không ít, hất cằm kiêu ngạo nói, "Tiết tháo là cái gì? Có ăn được không? À, phải rồi, từ khi quen biết cha con, mami đã quên mất hai chữ "tiết tháo" viết như thế nào rồi!" "............." Bảo bối trong lòng khóc thầm, mami ngày càng khó chơi rồi TT "Bảo bối ngoan, đừng buồn! Đi, mẹ con chúng ta đi chém mấy con gà công nghiệp!" Bảo bối khẽ thở dài, xem ra mẹ bé thông suốt rồi. Quyết định ở bên cha chắc mẹ cũng đã suy nghĩ kĩ. Dù sao lão cha của bé không tệ, năng lực rất tốt, có khả năng bảo vệ mẹ bé. Thôi thôi bé cũng chẳng quấy phá hai người họ nữa, chỉ cần mẹ bé hạnh phúc là được rồi! Chỉ là lão cha xấu tính kia bé vẫn còn ghim thù == chờ thời cơ chín mùi, Trầm Huân Khanh đây nhất định cho người một nhát!!! Trầm Huân Khanh đặt ly nước cam ép lên bàn, chớp mắt nhìn Trầm Tịch Dương hỏi, "Mami, người đang làm gì thế a?" "Cảm ơn bảo bối, mami đang làm việc tốt, trừ gian nha!" Trầm Tịch Dương vỗ ngực hào sảng đáp. Kì thực cô đang thao tác tấn công tường lửa bên phía Kính Thiên Dương. Cô cũng không định nói mấy chuyện này cho bảo bối nghe, dù bé có là thần đồng đi chăng nữa nhưng một đứa bé năm tuổi sao có thể hiểu những dãy số lập trình cực kì phức tạp này chứ? Bảo bối nhu thuận gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trầm Tịch Dương. Sau hai mươi phút rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng xâm nhập vào mạng nội bộ nhà Kính Thiên Dương. Sau lần rò rỉ video nóng lần trước, cô ta đã thuê thêm một lượng lớn cao thủ bảo mật thông tin cho mình. Trầm Tịch Dương gõ gõ, đám nhãi nhép kia lúc cô còn tung hoành giang hồ không biết còn đang ở cái xó nào đâu! Muốn đấu với cô, còn khuya mới có cửa! lần gặp người kia ra, chưa bao giờ Trầm Tịch Dương thất thủ. Bảo bối nhìn màn hình không chớp mắt, thao tác của mẹ bé thật đáng sợ a! Xem ra Kính Thiên Dương kia chọc mẹ bé không nhẹ a! Sau khi chuẩn bị xong đòn phản kích, Trầm Tịch Dương cảm thấy buồn ngủ, haizz, xem ra ngày hôm nay đã tiêu tốn của cô khá nhiều năng lượng, cần phải ngủ bù. "Oáp, bảo bối a, bao giờ đến bữa tối thì gọi mami dậy nha!" Bảo bối hôn lên trán Trầm Tịch Dương, "Mami ngủ ngon."Dứt lời Trầm Huân Khanh đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa. Từ nhỏ Trầm Tịch Dương đã mắc chứng bệnh khó ngủ, khi ngủ thì rất khó sâu giấc, lại hay mơ thấy ác mộng. Lần này ngoại lệ, cô ngủ rất an giấc, còn mơ thấy gia đình cô thuở trước. Có cha, có mẹ, có anh trai..... Mọi thứ thật tốt.... Trầm Tịch Dương mơ thấy một lần nghỉ hè, cô được gửi về quê mẹ ở vùng biển, tình cờ quen một anh trai hàng xóm thú vị. "Huhu, hôm nay anh hứa dẫn em đi ngắm sao mà.! Cậu bé khó xử. "Nhưng hôm nay không trăng không sao." Cô bé không nói lí, phồng má tức giận, "Không chơi với anh nữa, đồ không giữ lời." Sau đó thời gian nhanh chóng chuyển sang buổi đêm. Cậu bé khẽ xoa đầu cô bé, nhe răng cười, đáng yêu vô cùng. " Em nhìn kìa, sao kìa." Theo hướng chỉ tay của cậu bé, cô bé thấy "sao" thật. Khẽ chau mày hỏi: "Tại sao lại chỉ có chín ngôi sao, những ngôi sao khác rụng hết rồi sao?" Cậu bé ôn tồn giải thích, "Muội muội ngốc, số chín đẹp, tượng trưng cho thiên trường vạn cửu, những ngôi sao khác lặn đi nhường chỗ cho chín ngôi sao đẹp đẽ này rồi!" Cô bé vẫn thắc mắc, "Tại sao vì sao này lại to hơn bình thường chứ." _________ 1 đoạn quá khứ của Nghiêu Dương ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]