"Cẩn thận ngã, đã nói em chậm lại rồi cơ mà...." Trầm Tịch Dương cười hì hì, ngón tay cái siết chặt cằm Mạc Tu Nghiêu nói, "Haha, giờ thì em biết anh còn là một hũ đường nữa, ngọt chết em rồi!" Vành tai Mạc Tu Nghiêu có chút ửng hồng, anh cố gắng che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, chân dài sải bước nhanh thêm vài phần, "Không được nói linh tinh!" **** "Không được ăn cay quá, hại cho gan." Trầm Tịch Dương đang định bỏ món gà sốt cay vào miệng thì bên tai lại vang lên thanh âm từ tính của ai kia, cô vò đầu, "Mạc Tu Nghiêu, rốt cuộc anh có để em ăn không hả? == Món ăn Tứ Xuyên mà không có vị cay, vậy thì dứt khoát anh ấy dẫn cô lên chùa ăn chay cho xong. Mạc Tu Nghiêu âm trầm hỏi, "Những năm qua em vẫn luôn ăn uống vô độ thế này à?" Trầm Tịch Dương cảm giác sống lưng gai lạnh, người này lại trưng ra cái bản mặt lạnh đáng ghét đó!!! Mọi khi ở nhà có một tiểu hung thần là bảo bối quản, thói quen của cô cực kì nề nếp, hôm nay cứ ngỡ đi với Mạc Tu Nghiêu thì có thể "xõa", thật không ngờ vẫn bị kèm chặt! Cô nàng nào đó ngẩng đầu nhìn trời, xem ra kiếp trước cả thế giới mắc nợ cô, nên kiếp này của cô mới bi ai như thế!!! "Món này cũng không được! "Cái này cũng thế, có hại cho dạ dày...""Món này sẽ khó tiêu, em sẽ đau bụng!" Trầm Tịch Dương nghiến răng, không tình nguyện định múc một bát canh. "Chờ đã, anh nhớ lá răng cưa này không tốt cho chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ." Trầm Tịch Dương chịu hết nổi, rốt cuộc cũng xù lông, "Mạc Tu Nghiêu, anh muốn gì hả? Muốn bà đây chết đói đúng không?" Mạc Tu Nghiêu tao nhã múc cho cô một chén cháo, nói, "Cháo hầm hạt sen này rất tốt, em có thể ăn, không thể chết đói." Trầm Tịch Dương còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa vang lên một tiếng cười thanh thúy, sau đó là một giọng nam ôn nhuận, "Lão Mạc à, không ngờ cậu cũng có mặt đáng yêu như thế...." Cũng có người dám dùng hai từ "đáng yêu" để miêu tả về Mạc Tu Nghiêu, Trầm Tịch Dương còn chưa kịp nhìn xem là ai thì người kia lại tiếp tục nói:"Cô gái này, lão Mạc nhà chúng ta không hiểu phong tình, em hãy hiểu cho hắn nhé!" Mạc Tu Nghiêu, "..............." Họ Sở này không phải ở nước ngoài chưa về sao? Trầm Tịch Dương, "..............." Cô đưa ra kết luận, kết bạn được với Mạc Tu Nghiêu, không phải kẻ vô sỉ như Kính Thiên Minh thì cũng là vị kì quái này! Mạc Tu Nghiêu lườm, "Cậu còn không mau lăn đi!" "Vốn định lăn, bây giờ tôi lại không thích lăn nữa!" Vừa nói người này ngồi xuống bàn ăn, hướng bàn tay về phía Trầm Tịch Dương cười ôn hòa, "Chào em, tôi là Sở Kinh Lan..." Trầm Tịch Dương nhìn người đàn ông cười như tắm gió xuân trước mắt, cô sảng khoái giơ tay ra, "Chào anh, em là Trầm Tịch Dương." Mạc Tu Nghiêu ngồi giữa bị ngó lơ thì tức giận! Khẽ hừ một tiếng, vậy mà hai người kia dường như không thấy sự tồn tại của anh. "Em thử ăn món dưa muối này đi! Ăn cùng với cháo sẽ rất ngon đó!" Trầm Tịch Dương nếm thử, vị chua chua cùng với hương gạo đầu mùa lan toả trong miệng cô, "Quả thật rất ngon, cảm ơn anh." Trầm Tịch Dương còn đang định ăn thêm thì thìa nhỏ trong tay cô đã bị Mạc Tu Nghiêu hung hăng giằng lấy, anh ưu nhã đưa vào miệng, "Cũng tàm tạm." Trên trán Trầm Tịch Dương gân xanh đã thành từng mảng. Cô còn chưa kịp phát tác thì Sở Kinh Lan đã lên tiếng, "Này này, tôi không phải phụ nữ mang thai, không thèm đồ chua, lão Mạc à, cậu tém tém lại đi!" Mạc Tu Nghiêu hai hàng lông mày dính chặt vào nhau, họ Sở này càng lúc càng không biết điều... Nhận thấy ánh mắt giết người của Mạc Tu Nghiêu lia tới người mình, Sở Kinh Lan nhún vai, nháy mắt với người anh em của mình. Một bên là núi lửa, một bên là hầm băng, Trầm Tịch Dương chỉ hận không thể lập tức rời khỏi đây. Cuối cùng bữa ăn ma quỷ này cũng kết thúc, Trầm Tịch Dương thở phào một hơi. Trước khi hai người ra về Sở Kinh Lan còn nhiệt tình tặng thêm một đống đồ ăn lớn nhỏ, chất đầy cốp xe sau của Mạc Tu Nghiêu. "Tạm biệt, có dịp hai người đến đây tiếp nhé!" Mạc Tu Nghiêu chỉ nhả ra hai chữ, "Tạm biệt!" Rồi kéo Trầm Tịch Dương lên xe. Trên xe.... "Mạc Tu Nghiêu!" "...............""Này, Mạc Tu Nghiêu, anh có nghe em gọi không vậy?" "................" Trông thấy bộ dáng ngạo kiều của ai kia, Trầm Tịch Dương muốn phát hoả tới nơi! Người này sáng nắng chiều mưa, đích thực khó chiều!!! Bảo sao ba mươi ba tuổi vẫn độc thân! Trầm Tịch Dương hừ lạnh, dứt khoát lấy di động ra nghịch, không quan tâm tới ai kia nữa. Chà chà, trên mạng tin tức đã bùng nổ với tốc độ ánh sáng. Lượt bình luận chia sẻ đã lên tới sáu con số không.[Hóng bạn gái thần bí của Mạc tổng, không biết hoa nhà ai làm chồng tui điêu đứng đến thế ~ *biểu cảm mắt long lanh*] [Người thứ ba cút đi!!! Loại gái điếm rẻ tiền chen chân vào chuyện tình của người khác không biết xấu hổ. Mấy người đừng quên Mạc tổng cùng Kính tiểu thư đã có con rồi a!!!!] [Tôi tưởng thế nào, thì ra cũng là loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa cộng thêm một con tiểu tam, hóng Kính tiểu thư tạt axit] [Thương tiểu công chúa nhà Mạc tổng thực sự, cha mẹ li tán, rồi con bé sống sao đây???] [ Đàn ông chán cơm thèm phở có bao giờ sai! Có vợ đẹp con ngoan còn ra ngoài vụng trộm. Bây giờ con giáp thứ mười ba đang lên ngôi à? Con huyênh hoang như thế chứ?] Đa số những bình luận ủng hộ lúc trước đều đã bị đẩy lùi, những bình luận phía sau càng lúc càng thậm tệ. Trầm Tịch Dương miết cằm, xem ra Kính Thiên Dương đã thuê một lượng thuỷ quân không nhỏ để bôi đen cô. Tiếc là cô không mang theo laptop bên người a! Mẹ kiếp, nhìn lũ người kia bình luận mà cô muốn mắng người! Từ khi nào người đàn ông của cô trở thành chồng của Kính Thiên Dương rồi!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]