Chương trước
Chương sau
Kính Thiên Dương nghe thấy bốn chữ "dây chuyền đính ước" thì đáy lòng kêu lộp bộp.....
Đó là dây chuyền đính ước a!
Ngay cả hình dáng của nó ra sao cô ta còn không biết nói gì đến việc có được nó?
Năm năm qua cô ta vốn nghĩ Mạc Tu Nghiêu đã chấp nhận hôn sự này, chỉ là anh ấy tính cách lạnh nhạt, không có hứng thú với chuyện tình cảm.
Hoá ra cô ta đã sai!
Không phải anh ấy không có tình cảm mà là chưa gặp được đúng người....
Tựa như Trầm Tịch Dương vừa về nước hai tuần, anh ấy đã vội vã phủi sạch quan hệ với cô ta!
Nhưng vậy thì sao? Cô ta còn rất nhiều con át chủ bài, Trầm Tịch Dương sao? Mày rồi cũng sẽ là con chó quỳ dưới chân tao thôi!
Kính Thiên Dương cười nhạt, thanh âm mang theo tia oán trách, "Haha.... Thì ra anh vẫn luôn coi thường em từ nhỏ đã bị thất lạc khỏi Kính gia, không được dạy bảo như các thiên kim tiểu thư đài các khác có đúng không? Năm năm cô anh có biết em đã cố gắng hoàn thiện bản thân như thế nào không? Tất cả chỉ vì hi vọng một ngày không xa có thể ở bên anh. Mà sợi dây chuyền đính ước năm xưa đã sớm biến mất, khi ấy em còn quá nhỏ, có thể nhớ được gì đây?"
Nói tới đây Kính Thiên Dương khóc nấc lên, "Còn cả Tiểu Vân nữa, Tiểu Vân của chúng ta, anh định chỉ vì cô ta mà bỏ rơi mẹ con em sao? Tiểu Vân rất ngoan ngoãn, đáng yêu, lại rất yêu cha nó, anh nhẫn tâm sao?"
Mấy người khi nãy còn phẫn nộ vì Kính Thiên Dương lúc này đã có chút thương cảm.
Sao bọn họ có thể quên Mạc tổng cùng Kính phó tổng có một tiểu công chúa phấn điêu ngọc trác chứ? Nếu Mạc tổng vì mỹ nhân mà bỏ rơi con đẻ của mình không khỏi quá bạc tình đi!
Không thể không thừa nhận chiêu này của Kính Thiên Dương thật độc! Dù biết cô ta cố ý nhưng Trầm Tịch Dương cũng không thể phủ nhận giữa hai người họ có một đứa bé, hơn nữa đó lại là Tiểu Vân......
Cô không thể....
"Mạc tổng, thỉnh tự trọng!" Trầm Tịch Dương khôi phục bộ dáng lạnh nhạt vốn có của mình, hờ hững nói.
Mạc Tu Nghiêu thấy cô gái nhỏ trong lòng khó khăn lắm mới an ổn ở bên anh, giờ phút này lại bị Kính Thiên Dương giữa đường chen ngang thì nụ cười trên khoé môi chợt tắt, thay vào đó là sắc mặt âm u nguy hiểm tới cực điểm.
"Cô là cái thá gì? Bằng vào cô cũng xứng....."
Kính Thiên Minh đột nhiên cắt ngang, "Mạc- Tu- Nghiêu!"
Thân ảnh hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, có vô số tia lửa điện giao tranh, căn phòng như bị bao phủ bởi một hầm băng, không một ai dám thở mạnh. "Cậu đừng quên đã hứa với tôi những gì!"
"Những điều Mạc Tu Nghiêu tôi đã hứa nhất định sẽ hoàn thành! Nhưng trong đó không có việc sẽ cưới cô ta! Hôn ước này ông đây không liên quan!"
Lời vừa dứt Mạc Tu Nghiêu đã đạp cửa, ôm Trầm Tịch Dương hướng ra khỏi phòng.
Kính Thiên Dương đỏ mắt gào lên, "Trầm Tịch Dương, mày dám bước ra khỏi đây thì đừng hòng quay lại Kính thị này! Cũng đừng mong bất cứ tập đoàn nào nhận mày!"
Mạc Tu Nghiêu dừng lại, ôn nhu nhìn Trầm Tịch Dương nói, "Không sao, có anh...."
"Làm phu nhân của tập đoàn Mạc thị cô ấy còn không cần, chỉ bằng cái chi nhánh nát của Kính thị này cũng muốn kéo chân cô ấy?"
Mọi người, ".................." Cái quái gì thế này?
Dường như cảm thấy chưa đủ, vị tổng tài mặt lạnh nào đó bổ sung thêm, "Cùng lắm thì Mạc thị của chúng ta mở thêm một chi nhánh về lĩnh vực thời trang, em muốn chơi sao thì chơi!"
".................." Gặp quỷ a!!!
Hôm nay chắc chắn bọn họ ra ngoài quên không xem lịch hoàng đạo nên mới bị rải cho một đống thức ăn chó thế này TT
Dứt lời, Mạc Tu Nghiêu bế Trầm Tịch Dương đi thẳng, nếu không phải vì muốn nán lại trả thù cho cô, anh cũng lười dây dưa với cô ta!
Dọc đường đi, mỗi nơi hai người đi qua, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Trầm Tịch Dương bất đắc dĩ đành phải vùi đầu vào trong lồng ngực của ai kia.
"Em ngại?"
"Còn không phải tại anh sao? Cái tư thế khó coi này!!!!"
Mạc Tu Nghiêu đôi mắt loé sáng, không phải trong quyển "Cẩm nang giúp chinh phục mỹ nhân" của thằng nhóc Mạc Tu Nhiên kia viết vậy sao?
Phụ nữ không phải đều thích lãng mạng?
Thích được cưng chiều như công chúa?
"Mà không sao, tập làm quen đi. Sau này sẽ còn...."
"Mạc Tu Nghiêu, anh lại phát điên gì nữa??!"
"Đều tại em cướp đi danh tiết của anh! Em phải chịu trách nhiệm. Giờ cả thế giới đều biết Mạc Tu Nghiêu anh có bạn gái rồi....."
"Anh! Không biết liêm sỉ!"
"Từ khi gặp em, hai chữ "liêm sỉ" anh đã quên viết như thế nào rồi!"
Trầm Tịch Dương khoé miệng co rút liên hồi, không có dấu hiệu dừng lại.
Sao cô có cảm giác trên mặt anh ta đang treo dòng chữ "liêm sỉ gì tầm này nữa!! Anh vã lắm rồi!! Hãy chiếm lấy anh đi!"
== Mù mắt, nhất định cô bị mù mắt rồi!
****
Mãi đến tận khi lên xe, không gian riêng tư chỉ còn hai người, Mạc Tu Nghiêu đột nhiên quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói, "Chúng ta chính thức hẹn hò, có được không?"
Trầm Tịch Dương, ".............."
Đầu cô sắp hỏng rồi! Lão thiên a, hôm nay ngài cũng thật vui tính haha thật sự rất vui tính!
Thấy cô không phản ứng gì, Mạc Tu Nghiêu kiên trì hỏi lại, "Chúng ta chính thức hẹn hò được không?"
"Không được!" Trầm Tịch Dương dứt khoát từ chối.
"Chẳng có gì là không được cả. Em độc thân, anh cũng độc thân, chúng ta hoàn toàn phù hợp."
Trầm Tịch Dương cố gắng áp chế sự run rẩy trong đáy lòng, hít một hơi thật sâu hỏi, "Mạc Tu Nghiêu, anh biết anh đang nói gì không?"
Mạc Tu Nghiêu cánh môi mím chặt đáp, "Anh biết!"
"Anh biết tôi là ai không?"
"Không quan trọng, em là ai cũng được, tên gì cũng được, em vẫn là em, là cô gái nhỏ anh yêu."
"Anh còn nhớ những chuyện đã qua không?"
Mạc Tu Nghiêu cười rộ lên, môi mỏng tạo thành đường cong hoàn mĩ, "Tất nhiên, đêm đó anh còn chưa thoả mãn....."
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt điên đảo chúng sinh của ai kia nói ra những lời lưu manh, Trầm Tịch Dương bỗng dưng có cảm giác muốn đập đầu vào tường.
Cô lập tức xù lông, "Anh nói chuyện đàng hoàng cho tôi!"
Trầm Tịch Dương, cái anh quan tâm là hiện tại và tương lai. Tại sao em cứ khư khư cố chấp với quá khứ như vậy chứ?"
"Từ giờ phút này quá khứ đều bỏ qua, hiện tại tương lai chỉ có em và anh, anh tuyệt đối không cho kẻ thứ ba chen chân vào.... được chứ?"
Đối diện với ánh mắt thâm tình nóng như lửa của anh, Trầm Tịch Dương cảm thấy sợ hãi, cô muốn chạy trốn....
"Đừng chạy trốn nữa được không? Có chuyện gì anh sẽ cùng em đối mặt. Em không tin anh sao...?"
Trầm Tịch Dương vội lắc đầu phủ nhận, cô không phải không tin anh. Mà là quá khứ của cô có quá nhiều lỗ hổng, có nhiều chuyện chính bản thân cô còn không nhớ rõ.....
Sau vụ hoả hoạn cô chỉ còn nhớ rõ mình là người của Dương gia, cha, mẹ, anh trai và hơn hai trăm mạng người họ Dương đều đã bị chôn vùi trong biển lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.