Năm phút sau thư ký của Kính Thiên Minh mau chóng quay lại, khuôn mặt lúng túng không nói thành lời.
"Có chuyện gì sao?"
"Kính tổng.... Theo những gì tôi điều tra được, camera đã có người động tay động chân cho nên không ghi lại gì được...."
Trầm Tịch Dương thầm khen đúng là người của Kính Thiên Minh, làm việc hiệu quả cũng thật nhanh.
Cô còn chưa kịp châm thêm chút lửa thì Mạc Tu Nghiêu từ đầu tới cuối bộ dáng trăng thanh gió mát không nhiễm bụi trần lên tiếng, "Ah, không lẽ có con ruồi nào vo ve che mất màn hình sao?"
Mọi người nghe vậy đều không tự chủ được mà che miệng cười trộm. Kính thị có hệ thống máy phát tự động, có điện 24/24, camera cũng không thể hỏng cùng lúc.
Mà người có chức vụ đủ can thiệp vào thì chỉ có Kính Thiên Dương. Mạc tổng lại ám chỉ cô ta là "con ruồi vo ve" xem ra sau vụ kia ngài ấy cực kì chướng mắt vị hôn thê này!
Trầm Tịch Dương vốn biết Mạc Tu Nghiêu độc miệng, chỉ không ngờ độc đến mức này! Haha, ngay cả con ruồi vo ve kia cũng thoát không nổi!
Nhưng mà thái độ của Mạc Tu Nghiêu.....
Anh ấy không đứng về phía cô ta?
Chẳng lẽ sau vụ scandal của Kính Thiên Dương, anh ấy trở lên chán ghét cô ta sao....?
Trầm Tịch Dương vốn còn đang nghi hoặc thì cơ thể cô đột nhiên bị ai đó nhấc bổng lên. Nằm trong vòng ngực với hương ngọc lan quen thuộc khiến vành tai cô có chút mê luyến, rất nhanh vùng vẫy thoát khỏi ma chướng của ai kia.
Mạc Tu Nghiêu nhìn con mèo nhỏ cựa quậy trong lòng mình, cô càng muốn thoát khỏi, anh siết càng chặt, chỉ hận không thể giữ lấy cô cả đời. "Mạc Tu Nghiêu, anh điên à? Buông tôi ra!"
Mạc Tu Nghiêu hất cằm, mím chặt môi nói, "Không buông...." Cả đời cũng không buông!
"Anh.....''
"Em không thích kiểu bế công chúa này hả? Hay thích kiểu vác bao tải?"
Trầm Tịch Dương, "................" Người này cố ý xuyên tạc lời nói của cô!!!! Bây giờ cũng muốn độc chết cô TT
Mọi người đều mở thật to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ sợ không chân thực!!
Ai đó hãy nói cho họ nghe tại sao Mạc tổng lại thân mật với Trầm Tịch Dương chứ? Còn thản nhiên ôm ấp trước mặt vị hôn thê- cùng anh vợ tương lại của mình......
Kính Thiên Minh nhíu mày, không hài lòng nói, "Họ Mạc kia, cậu muốn làm gì?" Dường như Mạc Tu Nghiêu chỉ đợi câu nói này, kiêu ngạo nói, "Làm gì? Không thấy tôi đang đòi lại công bằng cho bạn gái của mình hay sao? Cũng tại cậu quá chậm chạp, làm cô ấy mỏi chân rồi, tôi đương nhiên phải bế cô ấy!"
Hai chữ "bạn gái" như quả bom B52, sức công phá không phải nói. Ai nấy đều ngẩn người.....
Thông tin này quá khủng bố.... Họ còn chưa kịp tiếp nhận......
"Nghiêu, anh nói gì vậy.... Hôn ước của chúng ta!!!!" Kính Thiên Dương kích động tới điên cuồng, như muốn hét lên cho cả thế giới biết quan hệ của cô ta và Mạc Tu Nghiêu vậy.
Mạc Tu Nghiêu từ đầu tới cuối không để Kính Thiên Dương vào mắt, vẫn cứ tiếp tục nói với Kính Thiên Minh:
"Cậu bao che em gái cậu, tôi chỉ bao che cho người phụ nữ của mình, có sao không?"
Có sao không!!!! Rất rất sao đấy!!! Quần chúng xung quanh rất muốn hét ầm lên!!!
Ôi bộ dáng của Mạc tổng, sao lại soái thế chứ!!!
Ôi cái trái tim thiếu nữ của bọn họ!!!!
_________
:3 Nghiêu ca sẽ còn hậu chiêu cực chất, ai đoán ra không ><
:(( ngọt quá, fa như tui không thích điều nàyyyyy!!!!
Tai Trầm Tịch Dương ù ù, thanh âm khàn khàn, trầm ấm của ai kia như men rượu làm say lòng cô....
Cô say mất rồi, nên mới ảo giác Mạc Tu Nghiêu có thể nói ra những lời như thế trước mặt nhiều người....
Sau năm năm.....
Sau bao ngọt ngào đắng cay....
Sau bao ân oán hận thù của bọn họ....
Mạc Tu Nghiêu thấy cô gái nhỏ mơ màng nhìn mình, anh âu yếm xoa đầu cô, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được thủ thỉ, "Nhớ anh không?"
Đôi mắt kia đen như mực, lại sâu như một cái giếng không đáy khiến người ta trầm luân, Trầm Tịch Dương hoảng hốt quay đầu đi, cũng không dám cử động nữ, chỉ yên vị trong lòng anh.
Mà hành động này trong mắt người khác lại là cử chỉ ngọt ngào của đôi tình nhân đang yêu nhau mặn nồng.
"Nghiêu, anh xem hôn ước của chúng ta là gì chứ?" Kính Thiên Dương mắt ngọc đẫm lệ chất vấn.
Mạc Tu Nghiêu bất giác cười lớn, tựa như mới nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian.
Trầm Tịch Dương nhìn mọi người đều thất thần trước nụ cười của ai kia thì trong lòng thầm mắng: Yêu nghiệt! À theo cách gọi của Huyên tỷ, những người đàn ông thế này phải gọi là "đoá hoa đào nát"
"Anh... cười gì chứ?" Kính Thiên Dương thương tâm hỏi.
"Cô đang nói tôi hả?"
Kính Thiên Dương trong lòng bất an mãnh liệt nhưng vẫn phải gật đầu.
"Tôi và cô có hôn ước từ khi nào vậy?"
Hôm nay có quá nhiều chuyện chấn động!
Mà mỗi câu nói của Mạc Tu Nghiêu, câu sau càng bá đạo so với câu trước! Tựa như cơn sóng thần- càng đánh càng mạnh.
Kính Thiên Dương trợn mắt khó tin, lắp bắp hỏi lại, "Anh, anh nói gì vậy, Nghiêu....?"
Mạc Tu Nghiêu thuận tay chỉ vào một cô gái đứng ngoài cửa, ra lệnh, "Cô, nói lại cho cô ta nghe. Nói ba lần vào! Không Kính tiểu thư lãng tai nghe không rõ đâu!"
Người được chỉ kia loay hoay nhìn về hai phía, Mạc tổng không dễ chọc, Kính phó tổng cũng không dễ chọc, Kính tổng cũng vậy......
Ai đó hãy nói cho cô ta biết nên nói không nói đây!!! Chọc phải mấy vị đại phật này, cái mạng nhỏ chưa kịp báo hiếu cha mẹ của cô ta tính sao đây???
"Nói!" Mạc Tu Nghiêu lạnh lùng nói, nháy mắt khí áp của căn phòng giảm đi chục độ, không cho người khác cơ hội khước từ.
"Dạ... Mạc tổng ngài ấy nói: Tôi và cô có hôn ước từ khi nào vậy...."
"Tôi và cô có hôn ước từ khi nào vậy..."
"Tôi và cô có hôn ước từ khi nào vậy...."
"Mày là con khốn nào! Còn không im miệng cho tao!
Kính Thiên Dương vặn vẹo thét lên, quay sang phía Kính Thiên Minh nói, "Minh ca, anh nói gì đi chứ! Hôn ước của em và Nghiêu ca không phải đã có từ khi chúng em ra đời rồi hay sao?"
Kính Thiên Minh thần sắc phức tạp nhìn về phía Mạc Tu Nghiêu nói, "Cậu, không tuân thủ...."
"Dừng! Đừng có nói hôn ước ở đây với tôi! Muốn có hôn ước phải có vật đính ước! Kính tiểu thư, sợi dây chuyền đính ước năm xưa của Mạc gia cô mang ra đây xem nào?"
_________
:))) Nghiêu ca tát đau chưa chị Kính Thiên Dương!!!
Còn ai hóng truyện không zạ >